7.
Lâm Thanh Ca chẳng hiểu chuyện gì, đường trở về Hầu phủ còn cố ý mua một bộ y phục mới tinh.
Vừa bước qua cổng chính, thấy lão phu nhân cất giọng lạnh lùng:
“Phu nhân tương lai của Hầu phủ, khí thế đúng là lớn quá nhỉ!”
Lâm Thanh Ca còn tưởng bà đang khen , ngượng ngùng mỉm :
“Tổ mẫu, cuối cùng cũng chịu thừa nhận phận của cháu .”
Một câu khiến lão phu nhân nghẹn họng, đáp thế nào.
Xưa nay bà chỉ đối phó với kẻ thông minh, đầu gặp một kẻ ngốc đến mức .
Bà chống mạnh đầu gậy rồng xuống nền đá, lạnh mặt :
“Nếu ngươi còn ở Hầu phủ, thì về phòng đóng cửa sám hối, suy nghĩ kỹ về lầm hôm nay .”
Lâm Thanh Ca vò đầu bứt tai vẫn hiểu sai ở .
Lão phu nhân hạ lệnh: cấm Lâm Thanh Ca ăn uống.
Lâm Thanh Ca đói ấm ức, chờ mãi cuối cùng cũng tin Hứa Hoài An trở về.
Nàng lập tức chạy đón, lao tới kéo tay nũng:
“An lang, xem, tổ mẫu là ý gì chứ?”
Hứa Hoài An cũng chẳng thông minh gì cho cam, chỉ khôn hơn Lâm Thanh Ca một chút.
Hạt Dẻ Rang Đường
Nghe xong, mắng một tiếng: “Ngu ngốc!”
gương mặt xinh yêu kiều , nỡ, chỉ ôm lấy nàng dỗ dành, từ tốn phân tích thiệt hơn:
“Hôm nay tỷ tỷ của nàng mở tiệc đón nghĩa , trong khách mời cả đại nho Giang Hoài Châu. Người nổi tiếng khinh thường những kẻ quyền quý hống hách, vẻ.”
Đến đây, Lâm Thanh Ca mới dần hiểu , nước mắt rưng rưng:
“Tỷ tỷ hề gì với ! Tâm thuần lương, tỷ độc ác đến ?”
Hứa Hoài An thế cũng gật đầu đồng tình.
Không sai, quả thực là cố ý bày sẵn, dụ Lâm Thanh Ca đến.
vì bêu nàng mặt ngoài, mà là để chặt đứt nhân duyên giữa nàng và Lục Tuần.
Vẻ ngoài của Lâm Thanh Ca yếu đuối, đôi mắt ngấn lệ khiến thương xót, đó chính là loại hình mà nam nhân dễ xiêu lòng nhất.
Ta còn nhớ kiếp , tình cảm giữa nàng và Lục Tuần bắt đầu từ một miếng bánh thịt nguội ngắt.
Khi Lục Tuần đang hấp hối, nàng tiện tay ném cho ăn.
Miếng bánh cứu mạng .
Dáng vẻ khẽ nhíu của nàng in sâu trong lòng Lục Tuần, khiến vương vấn mãi quên.
Sau khi thành tướng quân, dẫn theo mười dặm hồng trang, đích đến cầu hôn.
nay khác.
Người chôn cất nghĩa phụ cho Lục Tuần là , nhận nghĩa là , đưa về tránh khỏi kiếp sống lưu lạc cũng là .
Không còn ân nghĩa kiếp , Lâm Thanh Ca trong mắt Lục Tuần chẳng qua là kẻ phá rối, vô lễ vô học.
Chỉ là một kẻ vong ơn bội nghĩa, tự cho là trung tâm.
Một trận ầm ĩ hôm nay, chặt đứt khả năng giữa họ.
Chỗ dựa lớn nhất giúp Lâm Thanh Ca trong kiếp chính tay nàng chặt đứt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chặt bằng sự kiêu căng và ngạo mạn của bản nàng.
8.
Nhờ ân đức của Hứa Hoài An, Lâm Thanh Ca tiếp tục gửi tới hàng đống thư từ.
Từng câu từng chữ đều là mắng chửi tâm địa ác độc.
Tạ Tư Thần chỉ một bức thư thể chịu nổi, những bức còn chất thành chồng trong thư phòng.
Mà thì lấy thời gian để thư của Lâm Thanh Ca?
Việc buôn bán ở các cửa hàng bận tối mắt tối mũi.
Tính theo thời gian, chắc Lục Tuần cũng đến lúc quân doanh.
Ta dặn dò :
“A Tuần, tài giỏi hơn . Nếu sinh thời loạn, tất sẽ là bậc kiêu hùng một phương.
Nay biên ải binh đao, chính là lúc cần hữu dụng.
Lâm phủ tuy nhỏ bé, nhưng thể là chỗ dựa phía cho , chứ nên là xiềng xích trói buộc.
A Tuần, hãy .
Đến ngày khải trở về, sẽ đích đặt tiệc mừng ở Túy Tiên Lâu.”
Lục Tuần là , mà là thì ắt chí hướng, khát vọng.
Cuộc sống trong Lâm phủ tuy đầy đủ sung túc, nhưng với mà , vẫn chút gò bó quen.
Cơm no áo ấm, tôn trọng… đôi khi khiến con trở nên nhu nhược.
Mà Lục Tuần, là cánh chim ưng nên sải cánh giữa trời cao, mượn gió bay xa.
Suốt một tháng nay, luôn tìm dịp rõ lòng với .
đến lúc mở miệng, chần chừ.
Nỗi băn khoăn … tai khác, e rằng sẽ cho là “vô ơn điều”.
Hắn ngờ, sớm thấu tâm tư đó, bởi thấy trong mắt là cả một trời hoài bão.
Lục Tuần cúi thi lễ, giọng đầy kiên định:
“A tỷ yên tâm, A Tuần nhất định phụ lòng mong mỏi của tỷ.”
Quân doanh xa xôi, chỉ tiễn đến cổng thành.
“Lục Tuần, đoạn đường … chỉ thể dựa chính .”
Lục Tuần lên đường, mang theo hai gói hành lý.
Trong đó là lương khô, thịt khô, áo khoác, hai mươi lượng bạc vụn…
và một tấm kính hộ tâm bằng đồng xanh.
Chiến trường đao kiếm vô tình.
Ta chỉ mong sống, sống khỏe mạnh, sống bình an trở về.
Phải trở thành đại tướng quân.
Phải trở về che chở cho Lâm phủ.
Lục Tuần rời .
trong phủ, việc huấn luyện vẫn ngừng nghỉ.
Lâm phủ giống như một con sông lặng lẽ, bình , chậm rãi trôi .
Ngày tháng an yên, cũng chỉ cần như là đủ.
Chỉ là… ở nơi xa xa , tại Hầu phủ… Lâm Thanh Ca thì may mắn như thế.