Nếu Tình Yêu Quên Lãng
Đó là chuyện xảy ra bốn năm trước, cũng là năm thứ hai yêu đương của tôi và Lục Viễn Châu.
Hôm ấy, anh cùng tôi về quê, định sẽ chụp một bộ ảnh kỷ niệm hai năm yêu nhau.
Mẹ tôi đi làm, để lại căn nhà nhỏ cho hai đứa tự do thoải mái, còn vui vẻ bảo tối về sẽ nấu món vịt kho trứ danh cho Lục Viễn Châu ăn.
Lục Viễn Châu cười tít cả mắt: “Nghe nói vịt kho của dì là số một, hôm nay đúng là cháu có phúc ba đời mới được thưởng thức rồi!”
Anh nói đến mức mẹ tôi vui tới mức vừa xách túi ra cửa vừa ngân nga hát theo giai điệu cũ.
Lúc ấy, tôi nghe thấy ngoài ngõ có tiếng ồn ào, như một nhóm người đang kéo đến.
“Cho hỏi thăm chút, nhà này có ông Hứa Đức Sinh không?”
Họ là đám chủ nợ đến tìm cha tôi, và cha tôi… chính là một người nghiện cờ bạc.
Tôi đứng chắn cửa, nói dứt khoát: "Hứa Đức Sinh đã không sống ở đây từ lâu rồi. Ông ta đã ly hôn với mẹ tôi bốn năm trước, các anh tìm sai người rồi.”
Tên cầm đầu nhìn tôi chằm chằm một lúc, đột nhiên vỗ tay cười lớn, giọng hả hê:
“Đây không phải con gái của lão Hứa thì còn có thể là ai nữa?”
“Hồi đó ông ta hết tiền còn bảo sẽ bán con gái mình cho bọn tôi, còn đưa cả hình cho chúng tôi chọn cơ mà!”
“Anh em, bắt con nhỏ này về giao cho đại ca!”
Lục Viễn Châu lập tức chắn trước mặt tôi, với tay nhấc lên một đoạn ống sắt rỉ nằm cạnh chum nước, giơ ngang ngực rồi hùng hồn nói:
“Muốn động vào bạn gái tôi thì bước qua xác tôi trước đã!”
Tên đầu gấu cười khẩy: "Mày là cái thá gì mà dám ngáng đường ông đây hả?”
“Anh em, cho thằng này tàn phế rồi đưa con nhỏ đi!”
Lục Viễn Châu lùi lại, đẩy mạnh tôi vào trong rồi đóng sập cửa lại thật nhanh.
Tôi đập cửa khóc lóc: "Viễn Châu, anh mau vào đi! Anh sẽ bị thương mất!”
Nhưng anh chỉ dựa cả người giữ chặt cánh cửa.
Anh hét lên: "Giai Giai, trốn kỹ vào! Tuyệt đối đừng ra ngoài!”
Nhà tôi nhỏ lắm, không có chỗ nào đủ để trốn cả.
Nơi an toàn nhất chính là sau lưng anh – nơi anh đang lấy thân mình chắn cả một trận cuồng phong.
Tôi vừa run lẩy bẩy vừa rút điện thoại, tay ấn từng số gọi cảnh sát.
Tiếng gậy đập vào người anh vang lên như từng cú giáng thẳng vào tim tôi.
“Xin chào, đây là sở cảnh sát thành phố J.”
Tiếng rên nén đau của Lục Viễn Châu khiến tôi nghẹn ngào.
“Tôi cần báo án… Tôi ở vùng ngoại ô thành phố J…”
Tiếng dao xé rách da thịt, tiếng anh cố nén đau kêu lên...
“Có một nhóm côn đồ mang theo vũ khí… đang đánh người!”
Tôi không nghe thấy tiếng anh, chỉ nghe thấy tiếng mắng chửi và tiếng đánh đập loạn xạ.
“Làm ơn, xin hãy đến nhanh… cứu anh ấy…”
“Xin hãy cứu lấy Lục Viễn Châu của tôi…”
Khi cảnh sát tới nơi, đám côn đồ vừa định phá cửa xông vào thì lập tức bị bắt gọn.
Tôi được giải cứu ra khỏi căn nhà, vừa bước ra đã nhìn thấy Lục Viễn Châu.
Anh nằm trên cáng cứu thương, mắt nhắm nghiền.
“Viễn Châu!”
Tôi hét lên lao về phía anh, thế nhưng tay lại khựng lại giữa không trung.
Anh đầy máu, thương tích khắp người như một hiệp sĩ bị tháo rời, không còn nguyên vẹn.
Tôi không dám chạm vào anh.
Tôi sợ anh đau.
Thậm chí, tôi còn không dám để nước mắt rơi xuống người anh.
Cảnh sát nói khi họ đến, anh đã ngất lịm nhưng vẫn kiên trì dùng thân mình chặn cửa.
Chỉ khi chắc chắn rằng tôi an toàn, anh mới buông lơi rồi ngã gục xuống.
Họ bảo chưa từng thấy ai bảo vệ người mình yêu đến mức ấy.
Tay tôi dính máu của Lục Viễn Châu.
Một người… rốt cuộc có bao nhiêu máu để có thể chảy đến mức như vậy?
Tôi quỳ ngoài phòng phẫu thuật, trong lòng thầm đọc tên tất cả các vị Thần, vị Phật, tiên thánh Đông Tây mà mình biết.
Dù tôi vốn là người vô thần, nhưng lúc này, tôi thật lòng hy vọng thế gian này có thần linh tồn tại.
Tôi nguyện cả đời chịu khổ, chỉ cần Viễn Châu còn sống.
Tôi chỉ cần… anh sống mà thôi.
Không biết qua bao lâu, mẹ của Lục Viễn Châu xuất hiện.
Bà mặc đồ sang trọng, đeo đầy châu báu, khí chất cao quý như thể đến từ một thế giới hoàn toàn khác tôi.
Bà kéo tôi đứng dậy, nước mắt ngấn đầy trong mắt.
“Hứa Mộng Giai, tôi biết cô. Trước đây khi Tiểu Châu muốn đến với cô, tôi đã phản đối rồi.
Nó vì cô mà cắt đứt với gia đình, từ bỏ quyền thừa kế tập đoàn, cố gắng tự lập, chứng minh với tôi rằng lựa chọn của nó không sai…”
“Kết quả thì sao hả? Cô khiến nó suýt nữa mất mạng!”
Bà siết chặt vai tôi đến đau điếng, tưởng chừng xương sắp vỡ.
Nhưng tôi không hề muốn giãy giụa, thậm chí muốn bà bóp chặt hơn, đánh tôi cũng được.
Tôi muốn… cùng Viễn Châu đau đớn.
Cái đau trên người tôi chẳng thấm vào đâu so với những vết thương trên thân thể anh.
“Coi như tôi van xin cô… Hãy buông tha cho con tôi đi. Nó không thể vì cô mà đánh đổi cả tính mạng được.”
Cảm giác tội lỗi trong tôi chạm đến đỉnh điểm.
Tôi không thể tha thứ cho bản thân vì đã kéo Lục Viễn Châu vào lằn ranh sinh tử.
Tôi càng không thể đối diện với ánh mắt tuyệt vọng của một người mẹ.
Tôi nói: “Vâng, cháu sẽ rời xa anh ấy. Xin lỗi bác… Là cháu đã hại Viễn Châu.”
Từ hôm đó, tôi biến mất khỏi cuộc đời anh.
Vì vậy, từ đầu đến cuối, người vứt bỏ tình yêu này… chính là tôi.
Tôi mới là người đáng bị oán trách nhất.
Kết thúc công việc cuối tuần, dù mệt rã rời cả thể xác lẫn tinh thần nhưng tôi vẫn không khỏi lo cho mẹ.
Sáng thứ hai, khi tôi vội vã đến bệnh viện thì Lục Viễn Châu đã đến trước, đang ngồi bên giường mẹ tôi.
Lúc này gặp lại anh, trong lòng tôi là muôn vàn cảm xúc lẫn lộn.
Rất nhiều điều muốn nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đều thấy không thích hợp.
Cuối cùng, tất cả chỉ hóa thành một câu đơn giản: “Sao anh lại tới đây?”
“Em không trả lời tin nhắn, tôi đoán chắc em đang bận nên mới qua đây trước, ngồi trò chuyện với dì một lúc.”
Lục Viễn Châu bước đến cạnh tôi: "Ra ngoài ngồi một chút nhé?”
Tôi theo anh ra ngoài hành lang, hai người ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài.
Anh lấy ra một chiếc túi thơm nhỏ, trông rất quen thuộc.
“Cuối tuần tôi có đến chùa cầu bình an cho dì, em đeo cái này bên người dì nhé.”
“Hy vọng lòng thành sẽ mang đến một điều kỳ diệu.”
Vừa lúc đó, người nhà của giường bên cạnh xách nước đi ngang qua, nghe thấy thì vội chen vào: "Đi xin bùa rồi sao?”
Chị ấy nhìn Lục Viễn Châu, ánh mắt tràn đầy thán phục.
“Phải đó, nếu thật có thần linh thì chắc chắn Ngài sẽ để người tốt nên đôi với người tốt.”
Tôi định giải thích: “Bọn em không phải…”
Nhưng Lục Viễn Châu lập tức cắt lời tôi: “Cũng nhờ chị đã chỉ đường cho tôi.”
“Chỉ đường thì dễ, nhưng đi xin bùa mới là cực hình.”
“Phải quỳ từng bước, ba bước một lạy, tổng cộng chín trăm bậc thang…”
Ấy, chị quay lại đi,” anh ngắt lời chị ấy: "Chắc con bé nhà chị đang khát rồi đấy.”
“Được được, hai người nói chuyện đi, tôi không làm phiền nữa.”
Chiếc túi thơm nhẹ bẫng nhưng khi nằm trong tay tôi, nó lại nặng tựa ngàn cân.
Đó là tấm lòng chân thành, dù đã quên hết mọi ký ức nhưng tấm lòng của anh vẫn nguyên vẹn như thuở đầu.
Mắt tôi cay xè, cố chớp đi chớp lại cũng không ngăn được nước mắt.
Chỉ trong mấy ngày, dường như tôi đã khóc hết cả nước mắt của bốn năm qua.
Tôi nghẹn ngào: “Cảm ơn anh… thật sự cảm ơn anh…”
Lục Viễn Châu dịu dàng lau nước mắt cho tôi, như đang dỗ một đứa trẻ: “Ngoan, đừng khóc nữa mà.”
“Tôi là đàn ông con trai, chuyện này có đáng gì đâu chứ.”
Tôi lại nợ anh một món ân tình.
Những gì tôi nợ Lục Viễn Châu, cả đời này không thể trả hết.
Khi tôi đã bình tĩnh lại, Lục Viễn Châu đột nhiên nhắc tới chuyện trước đó:
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi lần đầu chúng ta gặp nhau.”
“Chúng ta… đã từng gặp nhau ở đâu rồi, đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com