“Viễn Châu, hãy nhìn về phía trước… đừng quay đầu lại nữa.”
Trong thần thoại Hy Lạp có một câu chuyện như thế này.
Orpheus xuống địa ngục để cứu người vợ yêu quý Eurydice đã bị hại chết.
Điều kiện quan trọng nhất là Orpheus không được quay đầu lại nhìn vợ mình cho đến khi cả hai rời khỏi địa ngục và đặt chân trở lại trần gian.
Thế nhưng, thời gian xa cách càng dài thì nỗi nhớ tích tụ càng sâu.
Ngay khoảnh khắc trước khi cánh cửa trần gian mở ra, Orpheus lại quay đầu nhìn người vợ yêu dấu của mình.
Eurydice lập tức bị bóng tối của địa ngục nuốt chửng, chỉ kịp để lại một câu “Tạm biệt” – mà cũng không rõ liệu chồng mình có nghe thấy hay không.
Có người nói, Orpheus đã chọn con đường của một thi sĩ – giữ vợ mãi mãi trong ký ức bất diệt của mình.
Cũng có người nói, có lẽ chính Eurydice là người cuối cùng đã thì thầm: “Hãy quay đầu lại.”
Dù là vì lý do gì đã khiến Orpheus quay đầu thì lúc này tôi chỉ biết một điều: Lục Viễn Châu không thể quay đầu nhặt lại những ký ức đã mất nữa.
Không có tôi, cuộc đời anh sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
Anh không cần phải cãi nhau với gia đình, không cần tay trắng lập nghiệp, không cần chen chúc sống cùng tôi trong căn phòng trọ chật hẹp.
Anh có thể gặp gỡ một người phụ nữ môn đăng hộ đối, cùng nhau tạo dựng một gia đình hạnh phúc.
Anh có thể sống đúng với thân phận “Tổng Giám đốc Lục”, tránh khỏi mọi mâu thuẫn đến từ sự cách biệt giai cấp.
Tính thế nào thì hiện tại của anh cũng tốt hơn.
Nhưng Lục Viễn Châu lại không nghĩ như vậy.
Anh gỡ mình khỏi vòng tay tôi. Đôi mắt vốn đã biết nói, giờ lại long lanh ánh lệ, đẹp tựa hoa đào nở rộ.
Lục Viễn Châu nắm lấy tay áo tôi: “Giai Giai, tất cả bọn họ đều lừa anh.”
“Đến cả em cũng muốn đẩy anh ra sao?”
Giọng nói nghèn nghẹn, chất đầy tủi thân.
Tôi thật sự không chịu nổi… Tôi nghiến răng quay mặt đi, không dám nhìn anh.
Tôi nói: “Nhưng tôi… là em dâu của anh.”
“Thì sao chứ!?”
Lục Viễn Châu đặt tay lên vai tôi, kiên quyết không để tôi né tránh, buộc tôi quay lại nhìn vào mắt anh.
Đôi mắt hoa đào ấy ướt đẫm, chứa đầy sự dịu dàng khiến tôi không thể rút lui.
“Chỉ cần vừa thấy em lần đầu tiên là tim anh đã nhận ra em rồi.”
“Trái tim anh mách bảo, cả đời này anh sinh ra là để yêu em.”
Anh nắm lấy tay tôi, đặt lên ngực mình: “Anh không phải là Orpheus, và em cũng không phải là Eurydice nơi địa ngục. Anh nhất định phải quay đầu để tìm ra sự thật.”
“Không phải để đánh mất em, mà là để… không bao giờ mất em nữa.”
Tôi thực sự bị lời bày tỏ thẳng thắn của anh lay động – thậm chí có thể nói là choáng ngợp.
Tôi tin vào tình yêu của anh.
Nhưng… mỗi lần nhìn vào đôi mắt hoa đào ấy, tôi lại không thể không nhớ đến đôi mắt của bà Lục.
Ánh mắt của bà ấy như một lời nguyền quấn lấy tôi mãi mãi, không thể rũ bỏ.
Tôi rủ mắt thở dài một hơi thật sâu, rồi nói lời từ chối – một lần cuối, cũng là lần đau lòng nhất.
“Xin lỗi, tổng giám đốc Lục, tôi vẫn không thể chấp nhận tình yêu của anh.”
Phía đối diện, Lục Viễn Châu chìm vào một khoảng im lặng kéo dài.
Tôi gần như muốn nghẹt thở trong sự tĩnh lặng đó, như thể sẽ chết chìm trong nó.
Tôi đứng dậy, định quay về phòng bệnh.
Chỉ là, Lục Viễn Châu lại một lần nữa níu lấy tay áo tôi.
“Giai Giai, cho anh thời gian.”
“Anh nhất định sẽ quay trở lại với sự thật, anh sẽ cho em một lời giải thích xứng đáng.”