Nếu Tình Yêu Quên Lãng

Chương 4:



Bầu không khí thật sự rất lúng túng.

Tôi bị đẩy qua đẩy lại như một con thú cưng không biết tự lo cho bản thân.

Cảm giác không được xem là một cá thể độc lập khiến tôi không nhịn được mở miệng:

“Em tự gọi xe được, khỏi cần tranh qua tranh lại.”

“Gọi xe cũng được thôi,” Lục Viễn Châu mỉm cười nhàn nhạt: "Em cứ thử xem sao.”

Giờ tan tầm, app đặt xe quay vòng vòng như con quay Beyblade, hàng chờ lên đến hơn cả trăm người.

Tôi nhấn đặt xe đi đặt xe lại mấy lần, kết quả vẫn như cũ… không có xe.

Tôi tuyệt vọng chấp nhận số phận, ước gì mình được thả về với xe buýt và tàu điện.

Nói gì thì nói, giao thông công cộng mới là chân ái.

Mấy người nhà giàu này… không cùng hệ quy chiếu để nói chuyện đâu.

“Khoan đã…” Tống Quan Tinh chợt như nhớ ra điều gì, cau mày hỏi: “Anh họ, sao anh lại có mặt ở đây?”

“Bữa tiệc chú Đổng tổ chức… sao có thể thiếu anh được?”

Tôi đã quá quen biểu cảm của Lục Viễn Châu lúc này rồi.

Rõ ràng anh đã đợi câu hỏi này từ lâu.

Chỉ cần nghĩ đến lời thoại mình đã chuẩn bị sẵn, trông anh như sắp nở hoa trong lòng.

“Bữa tiệc của chú Đổng có anh hay không không quan trọng, nhưng cậu thì khác, cậu nhất định phải có mặt.”

“Dù sao người chuẩn bị liên hôn với nhà họ Đổng cũng đâu phải tôi.”

Sắc mặt Tống Quan Tinh tái nhợt trong tích tắc.

Anh ấy theo phản xạ lập tức quay sang nhìn tôi: “Giai Giai, em phải tin anh.”

“Về nhà rồi anh sẽ giải thích với em sau.”

Anh ấy cố dò xét cảm xúc của tôi.

Rất tiếc, tôi chẳng có cảm xúc gì cả.

Năm nay tôi 26.

Nếu đến giờ mà còn chưa nhìn thấu mấy chiêu trò của giới hào môn, còn nằm mơ chuyện chim sẻ hóa phượng hoàng, vậy thì tôi đúng là phụ tấm bằng mình cực khổ mới có được, và cả những năm tháng sóng gió đã đi qua.

Tôi lắc đầu: “Không cần giải thích đâu, những chuyện này… không phải là điều em nên biết.”

Lục Viễn Châu giơ tay kéo chiếc áo khoác đang khoác trên người tôi xuống, vứt trả vào lòng Tống Quan Tinh.

“Đi gặp chú Đổng phải ăn mặc cho ra dáng chút, áo khoác cũng không có là thế nào?”

“Nước hoa cũng nên đổi lại đi, đứng gần là anh muốn hắt hơi luôn đấy.”

“Cậu không cần lo em dâu bị lạnh đâu.”

Nói rồi, anh mở cửa ghế phụ, lấy ra một chiếc túi giấy màu trắng, trực tiếp đưa cho tôi:

“Mở ra xem đi.”

Chưa kịp phản ứng, Tống Quan Tinh đã nhanh tay giật lấy túi, lôi món đồ bên trong ra…

Một chiếc áo khoác blazer trắng, nơi cổ áo đính một bông hồng nhỏ bằng ngọc trai.

Lần anh ấy đưa tôi đi dạo phố, tôi từng nhìn thấy chiếc áo này.

Giá 300 ngàn tệ.

Mức giá tôi không kham nổi.

Tống Quan Tinh h0àn toàn mất kiểm soát, quên luôn chiến thuật giữ kẽ, lao thẳng vào đối đầu:

“Lục Viễn Châu, anh có ý gì đây?”

“Ngay trước mặt tôi tặng áo cho bạn gái tôi?”

Cả bầu không khí lập tức nghẹt thở.

Mấy tên công tử nhà giàu thôi không giục nữa, ai nấy đều hóng hớt ló đầu ra xem kịch.

Cảnh anh em nhà họ Lục chia phe nội chiến vì một cô gái đúng là quá khó coi… Và người gây ra cớ sự lại là tôi!!

Tôi thật sự không muốn dính líu gì đến nhà họ Lục.

Nếu chuyện này truyền tới tai mẹ Lục Viễn Châu…

Bốn năm trước, ánh mắt đầy tổn thương và tức giận của bà lại vụt hiện lên trong tâm trí tôi.

Tim tôi bỗng đau nhói.

Thế là tôi vội vàng nói:

“Cảm ơn tổng giám đốc Lục đã quan tâm.”

“Nhưng món quà này quý quá, tôi không thể nhận được.”

Lục Viễn Châu không hề để ý đến lời từ chối của tôi, chỉthản nhiên đưa tay về phía Tống Quan Tinh: “Đưa áo đây.”

Chỉ ba chữ, nhưng giọng điệu lại mang theo mệnh lệnh và áp lực khiến người khác khó cự tuyệt.

Cơn giận của Tống Quan Tinh càng bốc lên cao, gân xanh trên trán nổi rõ dưới lớp tóc, quai hàm nghiến chặt như muốn vỡ tan.

Anh ấy đứng trên bờ vực bùng nổ, nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại được.

Tống Quan Tinh nhét đại chiếc áo vào túi giấy, ném mạnh vào tay Lục Viễn Châu.

Anh hài lòng nhếch môi, tâm trạng tốt đến lộ rõ.

Anh quay sang tôi, nhẹ giọng nói: “Nhận đi, coi như quà gặp mặt.”

Rồi liếc sang Tống Quan Tinh bằng ánh mắt khiêu khích: “Việc em trai không làm được, thì để anh trai làm giúp.”

Tống Quan Tinh quay người bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.

Anh ấy đóng cửa xe cái “rầm” vang như sấm giữa trời quang.

“Bây giờ em có thể đi với anh chưa?”

Giọng điệu không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc này mới đúng là Lục Viễn Châu mà tôi từng yêu.

Lý trí mách bảo tôi: không được lại gần anh.

Nếu không, tất cả sẽ bị kéo trở lại vực sâu bất hạnh.

Tôi cúi đầu, lắc nhẹ: “Tổng giám đốc Lục, chuyện này không thích hợp.”

“Bạn trai em bỏ em lại rồi, anh họ đưa em về nhà.”

“Thương hoa tiếc ngọc, có gì là không hợp lý?”

Chúng tôi giằng co một lúc lâu.

Cảm giác "vật đổi sao dời" và “người xưa vẫn thế” quấn lấy nhau không dứt.

Đầu óc tôi lúc thì trống rỗng, lúc thì đặc quánh như hồ dán.

Lúc tôi định thần lại thì đã bị anh nhét vào xe, ngồi ngay ở ghế phụ rồi.

“Em dâu định đi đâu?”

Tôi siết lấy vạt váy, nhắm mắt lại, cam chịu: "Bệnh viện ung bướu.”

“Bệnh viện? Em sao vậy?”

Lông mày Lục Viễn Châu nhíu chặt, lo lắng và sốt ruột viết hết cả lên mặt.

Hệt như anh của ngày xưa.

“Không phải tôi bị bệnh, tổng giám đốc Lục không cần bận tâm.”

Tôi cố tình nói lạnh nhạt, như một cách vạch rõ ranh giới.

Đã đi nhờ xe bạn trai cũ là vượt giới hạn rồi, không thể để mọi thứ đi xa thêm.

Lục Viễn Châu bị thái độ khách sáo ấy đẩy lùi lại.

Anh cũng nhận ra hành vi vừa rồi có phần quá đà, lập tức tránh ánh mắt của tôi.

Dựa theo những gì tôi biết về anh, chắc giờ trong đầu anh đang rất hoang mang.

Hoang mang vì sao khi đối mặt với tôi, anh lại vô thức làm những việc trái logic như vậy.

Thật ra tôi cũng chẳng hiểu nổi.

Anh không giống tôi.

Tôi mang theo hai năm ngọt ngào và bốn năm chia ly, trong biển người náo nhiệt tái ngộ với anh.

Còn trong mắt anh, tôi chỉ là người xa lạ tình cờ gặp lại, thậm chí còn là “em dâu” của anh.

Anh đâu có lý do gì để quan tâm tôi như thế.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com