Nếu Tình Yêu Quên Lãng

Chương 5:



Xe vừa lăn bánh, tôi ngửi thấy trong xe có mùi rượu nhàn nhạt.

Cộng thêm việc lúc nãy anh và Tống Quan Tinh đối đầu gay gắt một cách bất thường… Lẽ nào khi nãy Lục Viễn Châu đã uống rồi?

Tôi giật mình, vội vàng giữ tay anh lại.

“Tổng giám đốc Lục, dừng xe! Tôi có chuyện rất nghiêm trọng muốn hỏi!”

May mà xe vẫn chưa ra khỏi ngã tư, anh còn kịp phanh gấp.

Lục Viễn Châu không nổi nóng, chỉ hơi nhíu mày chờ tôi nói tiếp.

Tôi nghiêm túc nói: "Uống rượu lái xe là tuyệt đối không được!”

Câu này hẳn là nằm ngoài dự đoán của anh.

Chỉ thấy chân mày anh khẽ giật, rồi không nhịn được mà bật cười.

“Vừa rồi có khách ngồi nhờ xe, mùi rượu là do người ta để lại.”

“Tôi uống thuốc kháng viêm rồi, hôm nay không uống giọt nào.”

“Anh sao thế?”

Vừa nghe Lục Viễn Châu nói anh uống thuốc, tôi buột miệng hỏi han.

Nhưng ngay khoảnh khắc câu nói thốt ra, tôi mới nhận ra… Quan t@m đến người yêu cũ là thứ quan tâm không phù hợp nhất.

“Không sao đâu, viêm mũi thôi.”

“Cho dù có lùi lại cả vạn bước, kể cả chúng ta là nam nữ chính trong truyện ngôn tình cẩu huyết thì cũng phải tuân thủ pháp luật chứ.”

Tôi vừa thắt dây an toàn, vừa lỡ lời buột miệng: "Xem ra sếp Lục đọc ngôn tình cũng không ít nhỉ.”

Lục Viễn Châu khởi động xe, giọng nhàn nhạt: "Ồ?”

“Chuyện mà ngay cả tôi còn không biết, sao em dâu biết được vậy?”

Tôi gượng cười, chống chế: "Tôi đoán đại thôi mà.”

Tôi đã nói dối Lục Viễn Châu.

Năm đó, chúng tôi còn chen chúc trong một căn phòng trọ nhỏ.

Đêm hè vẫn còn vương hơi nóng ban ngày, mở toang cửa sổ cũng chỉ đón được chút gió hiu hiu.

Tôi ôm nửa quả dưa hấu, dùng muỗng xúc miếng ruột ngọt nhất ở giữa đưa cho anh: “Viễn Châu, lật sang trang tiếp đi.”

“Giai Giai à, em đọc nhanh quá đấy, anh còn đang ở đoạn nam chính quỳ xuống cầu xin quay lại cơ mà.”

Lục Viễn Châu cầm lấy muỗng trong tay tôi, ngược lại đút miếng dưa ấy vào miệng tôi.

Anh nói: “Anh thích ăn phần sát vỏ, mát họng lại giảm ho.”

“Anh đừng có xạo, em đâu phải con nít ba tuổi!”

Lục Viễn Châu vừa cười vừa xoa đầu tôi:

“Giai Giai đúng là bá đạo thật đấy, dưa hấu sát vỏ chọc gì em mà bị em ghét dữ vậy?”

“Nhưng mà nói thật, ý tưởng của em lần này hay thật.”

Vừa nói, anh vừa lật sang trang tiếp theo của cuốn tiểu thuyết.

“Cái quyển tiểu thuyết ngôn tình máu chó này đúng là thần dược giải nhiệt, đọc mà nổi da gà hết lớp này tới lớp khác.”

“Nam chính này,” Lục Viễn Châu chỉ vào quyển truyện: "Đúng là đáng ăn đòn thật sự.”

“Mất trí nhớ chứ đâu phải mất não, sao lại bị nhỏ trà xanh dắt mũi chỉ bằng vài câu nói sến rện chứ?”

Thấy Lục Viễn Châu tức mà không biết xả vào đâu, tôi không nhịn được gục lên vai anh cười ngặt nghẽo.

Tôi ngẩng đầu nhìn nghiêng khuôn mặt anh, nũng nịu hỏi: “Nếu anh quên em rồi, anh có yêu em thêm lần nữa không?”

Lục Viễn Châu vừa cố móc phần rìa của trái dưa hấu, vừa nói: “Cho dù có quên chính mình thì chắc chắn anh cũng sẽ không quên em.”

“Em nói là nếu mà, nếu thôi mà!”

Động tác móc dưa hấu của anh dừng lại theo lời tôi, anh suy nghĩ rất nghiêm túc một lúc lâu.

Tiếng ve ngoài cửa sổ vang lên ngày càng rộn rã, một cơn gió mát lạnh của đêm hè lướt qua da tôi.

Lúc đó, Lục Viễn Châu cất tiếng, giọng trong trẻo và kiên định.

Anh nói: “Nếu anh quên em… Cơ thể anh sẽ nhận ra em trước cả trí nhớ.”

“Linh hồn anh cũng sẽ yêu em một lần nữa mà không chút do dự.”

Tiếng y tá thay băng kéo tôi ra khỏi giấc mộng.

Trời vẫn chưa sáng.

Mộng thấy chuyện xưa khiến lòng dạ rối bời, chẳng thể ngủ lại được nữa.

Tôi đành ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tay tôi quệt qua mặt một cái, ướt đẫm.

Câu nói của Lục Viễn Châu xuyên qua bốn năm thời gian, vẫn vang vọng mãi trong đầu tôi.

“Cho dù có quên chính mình, anh cũng sẽ không quên em.”



Trời bắt đầu hửng sáng.

Một tia nắng đầu ngày lọt qua rèm cửa, chiếu lên bức tường trắng trong phòng bệnh.

Tôi thở một tiếng thật dài.

“Đồ lừa đảo.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com