Nếu Tình Yêu Quên Lãng
Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Thời đại học, Lục Viễn Châu cùng bạn bè mở một studio chụp ảnh.
Giai đoạn khởi nghiệp cần nhiều mẫu để làm sản phẩm nên họ dán tờ rơi tìm người mẫu quanh trường.
Lúc đó tôi đang làm thêm để kiếm học phí, bị mức thù lao 600 tệ cho một bộ ảnh hấp dẫn nên lấy hết can đảm gửi một bức ảnh đời thường.
Trường tôi có rất nhiều cô gái xinh đẹp—nổi bật, trong sáng, ngọt ngào…
Muôn hồng nghìn tía, nhìn đâu cũng thấy đẹp.
Tôi không dám kỳ vọng gì, chỉ hơi tiếc nuối vì không thể có được 600 tệ kia.
Nhưng không lâu sau, tôi lại nhận được tin nhắn của Lục Viễn Châu hẹn tôi ra sân vận động để chụp một bộ ảnh với đồng phục thủy thủ.
Anh đeo máy ảnh đắt tiền trên cổ, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Đôi mắt cong như chiếc cầu, lúm đồng tiền bên má phải lấp ló sau nụ cười.
Anh nhìn tôi với ánh mắt chân thành và câu đầu tiên giữa chúng tôi là “Bạn học, tên của bạn thật hay, giống như một giấc mộng tuyệt đẹp vậy”.
Một cơn gió lướt qua, tôi ngửi thấy hương nước giặt thơm dịu trên áo anh.
Không hiểu sao, tôi cũng chìa tay ra.
“Bạn Lục, mong được hợp tác vui vẻ.”
Rời khỏi dòng ký ức, hương thơm năm nào như vẫn còn vấn vít quanh tôi.
Nhưng màn hình điện thoại trước mắt lại rõ ràng kéo tôi về thực tại.
Chúng tôi đã quay lại vạch xuất phát.
Giờ đây xưng hô với anh… đã phải xưng đầy đủ họ tên.
“Giai Giai, sao con lại ngồi ngoài này?”
Mẹ tôi tỉnh giấc, khoác áo ra ngoài tìm tôi.
Thấy Lục Viễn Châu ngồi cạnh tôi thì bà hơi sững người.
Trong lòng tôi lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Còn chưa kịp ngăn lại, mẹ đã lên tiếng: “Tiểu Lục, cháu về rồi à?”
“Bên nước ngoài chắc không quen lắm nhỉ, cháu gầy đi nhiều quá.”
Ngày ấy tôi và Lục Viễn Châu chia tay quá đột ngột nên tôi đành viện lý do anh đi du học để tránh những câu hỏi của mẹ.
Tôi nhanh chóng khoác tay mẹ để mẹ có chỗ bám vào, cũng tiện để dẫn mẹ rời đi.
“Mẹ, ngoài hành lang lạnh, mình về phòng đi.”
Dường như bà cảm nhận được bầu không khí có phần kỳ lạ nên cũng không nói gì thêm.
Tôi chuẩn bị túi sưởi, đặt cẩn thận dưới chăn.
Tay mẹ gầy guộc khẽ nắm lấy tay tôi dưới lớp chăn ấm.
“Con lại liên lạc với Tiểu Lục rồi à?”
“Năm đó thằng bé cứu con, mẹ vẫn chưa kịp cảm ơn nó một tiếng.”
“Hơn nữa…” Mẹ khẽ thở dài: "Cũng là mẹ liên lụy hai đứa…”
“Mẹ.” Tôi cắt lời bà: "Chuyện đó không liên quan đến mẹ, mẹ đừng tự trách mình.”
“Nếu mẹ không lấy nhầm người thì đã chẳng xảy ra chuyện năm đó rồi.”
“Hai đứa con cũng sẽ không…”
Mũi tôi cay xè, vội tránh ánh mắt của mẹ, tôi sợ mình sẽ bật khóc trước mặt bà.
“Không phải lỗi của mẹ. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời.”
“Dù không có chuyện đó, con và Lục Viễn Châu… cũng sẽ không đi cùng nhau đến cuối cùng được.”
Chim sẻ và phượng hoàng, làm sao có thể cùng đậu một cành?
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ấy đã là món quà mà số phận ban tặng, tôi còn có thể mong cầu điều gì vĩnh viễn đây?
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com