Nếu Tình Yêu Quên Lãng

Chương 6:



“Nếu tiếp tục điều trị, nhiều nhất cũng chỉ duy trì được ba tháng nữa.”

Những lời của bác sĩ như phán quyết của tử thần, lần đầu nghe tôi chỉ cảm thấy cả thế giới sụp đổ.

Mẹ tôi là người cả đời cần cù chịu khó.

Từng bị tổn thương nhưng bà chưa bao giờ đánh mất niềm yêu đời.

Và đúng vào lúc tôi trưởng thành, có thể chia sẻ gánh nặng cuộc sống với bà thì bà lại ngã quỵ.

Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, đã hóa trị ba lần.

“Liệu trình tiếp theo cần đóng thêm viện phí.”

“Nếu tiếp tục sử dụng thuốc hóa trị mới và thuốc nhắm trúng đích, sẽ cần gần 300 ngàn nữa.”

Tôi gần như không suy nghĩ, lập tức cất lời chắc nịch:

“Tôi lo được, chúng ta tiếp tục điều trị.”

“Tất cả thuốc men, nhất định phải dùng loại tốt nhất.”

Từ khi mẹ nhập viện, tôi như hạt đậu đồng được trui rèn qua ngàn lần va đập.

Chỉ cần còn khả năng kéo dài mạng sống cho mẹ, tôi đều sẵn sàng thử.

Dù bây giờ tôi không có 300 ngàn nhưng tiền thì có thể kiếm, có thể mượn được.

Tôi có thể bán đi món quà Tống Quan Tinh tặng tôi.

Cả món quà của Lục Viễn Châu nữa… Chiếc áo khoác mà tôi vẫn cất giữ cẩn thận trong tủ.

Tình yêu giống như mây ngũ sắc, dễ tan như mảnh thuỷ tinh mỏng.

Nhưng mẹ thì chỉ có một.

Bác sĩ lại nhìn tôi với ánh mắt cảm thông.

Bà ấy hiểu khó khăn của chúng tôi, thở dài thật sâu, sau đó nở một nụ cười đầy tin cậy:

“Không phải vội, tháng sau nộp viện phí cũng được.”

“Yên tâm, tôi sẽ cố hết sức để giúp cháu tranh thủ thêm chính sách hỗ trợ.”

Tôi ngồi trên băng ghế ngoài phòng bệnh, dán mắt vào những đường vân dưới nền mà thất thần suy nghĩ.

300 ngàn, tôi biết làm sao bây giờ?

Mượn của Tống Quan Tinh sao?

Nhưng lần trước anh ấy đã…

“Em dâu.”

Tôi giật mình ngẩng đầu, thấy Lục Viễn Châu.

Anh đứng trước mặt tôi, chiếc áo khoác đen càng khiến anh thêm lạnh lùng và vững chãi.

Tôi ngây người nhìn anh, nước mắt không tự chủ mà tuôn đầy hốc mắt.

Trước mặt người từng là thân thuộc nhất, lớp vỏ bọc gọi là kiên cường tôi luôn khoác lên mình… đã tan vỡ không cần ai đập vỡ.

Trong lòng tôi như có một hình bóng đang sụp đổ mà gào khóc, nó liên tục thì thầm: “Ôm lấy anh ấy đi, như ngày xưa ấy.”

Tôi cũng muốn.

Tôi rất muốn nhào vào vòng tay ấm áp và vững chắc của anh, trốn khỏi tất cả những khổ đau của cuộc sống.

Để trái tim đã bị giày xéo bởi cuộc đời này có thể tìm được một nơi để nương náu.

Nhưng tôi không thể.

Bây giờ tôi là… em dâu của anh.

Tôi siết chặt tay, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay.

“Trùng hợp quá, tổng giám đốc Lục.”

Lục Viễn Châu không trả lời, chỉ ngồi xuống chỗ trống bên cạnh tôi.

“Không trùng hợp,” anh đưa cho tôi một lon soda: "Tôi đến để tìm em.”

“Sao anh biết tôi ở đây?”

Lục Viễn Châu nhìn tôi, nghiêm túc nói ra một câu trả lời kỳ lạ khó tin: “Tôi không biết. Thế nên tôi định đi qua từng tầng một, có vậy thì chắc chắn sẽ tìm thấy em.”

“Nếu anh đi hết mà vẫn không thấy thì sao?”

Anh lấy điện thoại ra, đưa mã QR trước mặt tôi, khóe mắt cong cong như ánh mặt trời.

“Trong trường hợp đó, thêm WeChat là điều cực kỳ cần thiết.”

Lục Viễn Châu như một tia nắng sớm, xua tan hết những u ám trong lòng tôi.

Sự kiên nhẫn và chu đáo của anh khiến tôi thấy ấm lòng, đầu óc nóng bừng lên, tôi bỗng gật đầu đồng ý lời đề nghị ấy.

Tôi gửi lời mời kết bạn, kèm theo dòng ghi chú: [Tôi là Hứa Mộng Giai.]

“Lần đầu gặp em là tôi đã muốn nói rồi, nhưng lại quên mất.”

Lục Viễn Châu nhìn tôi chằm chằm: “Tên em rất hay.”

“Giống như một giấc mộng tuyệt đẹp vậy.”

Tôi sững sờ ngẩng đầu nhìn anh.

Nếu xét theo góc độ tâm lý học thì vẻ mặt anh lúc này hoàn toàn không có bất kỳ sơ hở nào—Bình tĩnh, chân thành, giống như đang bày tỏ ấn tượng đầu tiên với một người xa lạ.

Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.

Câu nói đó… anh đã từng nói vào một buổi đầu hè cách đây sáu năm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com