Lục Viễn Châu không trả lời, chỉ ngồi xuống chỗ trống bên cạnh tôi.
“Không trùng hợp,” anh đưa cho tôi một lon soda: "Tôi đến để tìm em.”
“Sao anh biết tôi ở đây?”
Lục Viễn Châu nhìn tôi, nghiêm túc nói ra một câu trả lời kỳ lạ khó tin: “Tôi không biết. Thế nên tôi định đi qua từng tầng một, có vậy thì chắc chắn sẽ tìm thấy em.”
“Nếu anh đi hết mà vẫn không thấy thì sao?”
Anh lấy điện thoại ra, đưa mã QR trước mặt tôi, khóe mắt cong cong như ánh mặt trời.
“Trong trường hợp đó, thêm WeChat là điều cực kỳ cần thiết.”
Lục Viễn Châu như một tia nắng sớm, xua tan hết những u ám trong lòng tôi.
Sự kiên nhẫn và chu đáo của anh khiến tôi thấy ấm lòng, đầu óc nóng bừng lên, tôi bỗng gật đầu đồng ý lời đề nghị ấy.
Tôi gửi lời mời kết bạn, kèm theo dòng ghi chú: [Tôi là Hứa Mộng Giai.]
“Lần đầu gặp em là tôi đã muốn nói rồi, nhưng lại quên mất.”
Lục Viễn Châu nhìn tôi chằm chằm: “Tên em rất hay.”
“Giống như một giấc mộng tuyệt đẹp vậy.”
Tôi sững sờ ngẩng đầu nhìn anh.
Nếu xét theo góc độ tâm lý học thì vẻ mặt anh lúc này hoàn toàn không có bất kỳ sơ hở nào—Bình tĩnh, chân thành, giống như đang bày tỏ ấn tượng đầu tiên với một người xa lạ.
Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
Câu nói đó… anh đã từng nói vào một buổi đầu hè cách đây sáu năm.