Tôi chỉnh lại váy, ngồi xuống bên cạnh hắn, nở nụ cười rực rỡ.
“Học trưởng, em đến tham gia thi đó. Anh chắc chắn sẽ cổ vũ cho em mà, đúng không?”
Trên mặt Lâm Quán Nghi ngay lập tức xuất hiện vô số vết nứt.
“Sao có thể… em…”
Lồng ngực Lâm Quán Nghi phập phồng dữ dội, hắn bất ngờ đứng bật dậy, vừa đúng lúc bài phát biểu của Lục Ký Minh kết thúc.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang khắp hội trường, nhấn chìm toàn bộ lời hắn định nói.
“Tiếp theo, MC sẽ công bố danh sách thí sinh cùng quy tắc thi đấu. Chúc các vị đạt được điều mình mong muốn.”
Cuộc thi diễn ra rất nhanh, toàn bộ quá trình chạy và gỡ lỗi mã đều có người giám sát tại chỗ.
Trong suốt cuộc thi, Lâm Quán Nghi không có cơ hội nói với tôi một câu nào.
Khi phần gỡ lỗi kết thúc, đã là năm giờ chiều.
Nhân viên đang tính toán điểm số trong hội trường, còn chúng tôi chờ bên ngoài.
Lục Yến Trì gửi cho tôi một đống tin nhắn, tôi đang định tùy tiện trả lời bằng một cái sticker thì Lâm Quán Nghi cất điện thoại, bước đến trước mặt tôi.
Hắn mặt mày tái nhợt, giọng run rẩy:
“Chiêu Chiêu, anh thật sự không ngờ em sẽ tới.”
“Đừng nói vậy học trưởng, không biết còn tưởng anh lấy tác phẩm của tôi đi thi đấy.”
Cha mẹ Lâm Quán Nghi đều là giáo sư. Tất cả những vinh quang hắn cần, họ đều sẽ dọn sẵn cho hắn.
Bao nhiêu thành quả mài đêm học tập của người khác, cuối cùng chỉ là một hạt cát nhỏ bé trên lý lịch của hắn.
Thứ duy nhất hắn phải tự mình tranh giành – Thâm Đồng – hắn cũng muốn chà đạp lên nỗ lực của tôi mà giành lấy.
Tôi tiến lên một bước, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Anh sẽ không làm loại chuyện mất mặt như vậy đâu nhỉ, học trưởng?”
Ngón tay Lâm Quán Nghi siết chặt chiếc điện thoại, âm thanh phát ra khàn khàn như cây vĩ cầm lâu ngày không được chỉnh dây.
“Anh…”
“Xin mời các thí sinh quay lại hội trường và ngồi theo số ghế.”
Giọng MC trong trẻo vang khắp hành lang. Tôi vỗ vai hắn.
“Đi thôi học trưởng, sắp công bố kết quả rồi.”
“Đây chẳng phải phần anh thích nhất sao?”
Buổi livestream vẫn tiếp tục, sự xuất hiện của Lục Ký Minh đẩy không khí cuộc thi lên đỉnh điểm.
Hắn đáp xuống Thâm Đồng như một vị thần, thần bí, điển trai, chỉ cần đứng đó cũng đủ thu hút vô số ánh mắt.
Tôi cũng nhìn theo, tim đập mạnh.
Nhưng điều tôi nghĩ đến lại là…
Quyền lực, quả nhiên là thứ tốt đẹp biết bao.
“Được rồi, tiếp theo…”
MC đưa tay chỉ về phía Lục Ký Minh. Theo truyền thống của Thâm Đồng, thứ hạng sẽ do chính chủ tịch công bố.
Lục Ký Minh chỉnh lại tay áo, chuẩn bị đứng dậy thì Lâm Quán Nghi bỗng nhiên đứng bật dậy.
“Tôi có chuyện muốn nói, tôi bị đạo văn!”
Lời vừa dứt, cả hội trường lập tức xôn xao, ngay cả bình luận trong livestream cũng cuồn cuộn tràn ra.
【Ai? Ai đạo văn vậy?】
【Đừng nói là cô gái ngồi cạnh Lâm học trưởng đấy nhé? Nãy giờ cứ dính lấy anh ấy, nhìn chán chết!】
“Nhìn mặt nghèo rớt mồng tơi, chắc chưa từng chạm vào máy tính bao giờ ấy!”
“Câm đi, mày biết cái quái gì!”
“Thằng trên kia, bọn tao chỉ nghi ngờ hợp lý thôi nhé, mày là ai mà quát tháo thế?”
“Con mẹ nó, mày cút!”
【……】
Phòng livestream đã loạn thành một nồi cháo.
Lục Ký Minh xoay nhẹ khuy áo, giọng trầm ổn mạnh mẽ.
“Cậu nói cậu bị đạo văn? Ai đạo văn cậu?”
“Điều Thâm Đồng coi trọng nhất chính là sáng tạo. Đây cũng là lý do chúng tôi tổ chức cuộc thi này. Hành vi đạo văn hèn hạ, chúng tôi tuyệt đối không dung thứ.”
Hôm nay không hiểu sao Lục Ký Minh trông có vẻ bình tĩnh, nhưng từng câu lại như chứa đầy mũi nhọn.
Lâm Quán Nghi liếm môi, dưới sự chú ý của tất cả mọi người mà mở miệng:
“Doãn Chiêu Chiêu, tôi có nhân chứng! Có thể chứng minh rằng mã em ấy thi hôm nay là đạo của tôi.”
Hắn nói càng lúc càng lớn, đầu càng ngẩng cao, nhưng giọng lại run rẩy không thể khống chế.