“Lục tổng, sinh nhật vui vẻ.”
Lục Ký Minh hơi sững lại, bó hoa trong tay suýt nữa thì rơi xuống đất.
Đó là một chiếc nam châm dán tủ lạnh tôi mua trên Pinduoduo với giá năm tệ tám, thậm chí còn được hoàn lại hai tệ sau khi đánh giá tốt.
Là một chiếc đèn đường nhỏ xíu.
Chỗ nối giữa hai phần không được chắc chắn, tôi còn phải dùng keo 502 dán lại thật cẩn thận.
Vậy mà không biết vì sao, lúc Lục Ký Minh mở ra lại ngẩn người.
“Không đẹp sao?”
Tôi đã dán tỉ mỉ đến vậy rồi, còn có thể nhìn ra được à?
Người trong hội trường dần tản hết, Lục Ký Minh bảo thư ký rằng mình lên tầng thượng hút điếu thuốc, tôi cũng đi theo.
Lục Ký Minh khoác áo vest lên cánh tay, trong tay kẹp điếu thuốc chưa châm lửa.
“Doãn Chiêu Chiêu, cô muốn gì?”
Câu hỏi này, Bùi Tuấn từng hỏi tôi vô số lần.
Hắn dẫn tôi đến những trung tâm thương mại xa hoa, chỉ vào quầy hàng đầy đồ xa xỉ mà hỏi tôi muốn gì.
Lần nào tôi cũng chọn thứ đắt nhất.
Sau đó vụng trộm đem bán đi, mua hàng giả thay thế, để mỗi lần cãi nhau đều có thể trả lại bất cứ lúc nào.
Tôi đã từng hèn hạ mà bám víu vào cành cao như thế.
Từng bước.
Từng bước.
Tôi đứng ở rìa sân thượng, nhìn xuống thành phố tấc đất tấc vàng này.
Có lẽ, nơi đây cũng sẽ có một chỗ đứng thuộc về tôi.
Tôi vươn tay, chạm vào dây trường xuân leo trên tường ngoài, thẳng thắn mở miệng:
“Lục Ký Minh, tôi muốn trở thành anh.”
Lục Ký Minh tựa lưng vào bức tường bê tông thô ráp trên tầng thượng, khẽ lắc lắc chiếc đèn đường nhỏ trong tay.
“Doãn Chiêu Chiêu, vật lấy lòng này tôi nhận rồi.”
Anh có lẽ không biết, chiếc đèn đường nhỏ bé này, tôi phải mất mười tám năm mới có thể trao tận tay anh.
Lục Ký Minh nhìn tôi, từng bước từng bước lùi lại, môi anh khẽ mấp máy:
“Đúng rồi, nhớ cắt đứt với thằng nhóc họ Lục kia đi, nó ngoài việc dính người thì chẳng làm được gì khác.”
“Còn nữa, bánh ngọt ở Lưu Tiên Viên thật sự rất khó ăn, lần sau không được mua nữa.”
“Ngày mai không được đi muộn, nghe rõ chưa.”
“……”
Hoàng hôn phản chiếu trên những mầm trường xuân non xanh, lay động theo gió.
【Chính văn hoàn】
【Phiên ngoại · Góc nhìn Lục Ký Minh】
1
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, thật ra không phải ở nhà hàng.
Khi đó, cô đang đi dạo phố cùng một chàng trai. Cô chẳng phân biệt nổi những mẫu túi mới nhất, bị nhân viên bán hàng lườm trắng mắt.
Tôi vốn không phải người hay xen vào chuyện người khác.
Chỉ là khi ấy, bị bạn gái kéo đi mua quần áo đến mức bực bội, tôi lại muốn tìm ai đó để cãi nhau giải sầu.
Nhưng còn chưa kịp bước đến gần, cô gái kia đã mở miệng.
Cô nhìn chằm chằm vào bảng tên trước ngực đối phương, không hề tức giận, cũng chẳng thấy chút khó chịu nào.
Thậm chí còn mang theo vài phần chín chắn không hợp với tuổi tác.
“Đừng giấu nữa, số hiệu 2408, tháng này phiếu đậu xe của trung tâm thương mại đã được gia hạn thêm nửa tiếng, quầy bên cạnh các người cũng sắp phải rút lui rồi, áp lực lớn lắm nhỉ?”
“Ngay dưới ống kính này xin lỗi tôi đi, sau đó giới thiệu tất cả mẫu túi mới trong cửa hàng. Hôm nay, tôi có thể giúp cô kiếm đủ doanh thu một tháng.”
Cô lắc lắc chiếc điện thoại trong tay: