Ngày Anh Ta Tự Hủy

Chương 15



“Đúng rồi, vừa rồi tôi không phải đang dùng điện thoại để soi gương đâu. Bằng chứng cô muốn, tôi đều có cả.”

Tôi nhìn cô với đầy hứng thú, đến khi bạn gái vỗ vai, tôi mới nhận ra mình đang cười.

Đợi đến khi cô xử lý xong tất cả, cậu bạn trai cùng tuổi với cô mới hấp tấp quay lại.

Tôi thu hồi tầm mắt, sau khi tiễn bạn gái về, ngồi trong xe ngẩn người suốt nửa tiếng mới chịu lên nhà.

Tàn thuốc vương vãi đầy đất.

Tôi ghi vào ghi chú — thích bạn gái của người khác là vô đạo đức, ngay cả nghĩ cũng không được.

2

Dạo gần đây, Thâm Đồng đang chuẩn bị cho giải Cúp Thanh Niên, việc vặt rất nhiều.

Khi tôi cứ ngỡ mình đã quên hẳn cô gái ấy, Lục Yến Trì lại lỡ tay gửi nhầm cho tôi một bài đăng.

Tôi mở ra xem, trùng hợp thay… là cô.

Cô khẽ vén tóc, để lộ ra một đường nét gầy gò nhưng kiên nghị.

Tôi vừa lưu bức ảnh xuống, Lục Yến Trì đã cười hề hề bảo gửi nhầm.

Đúng là thần kinh.

Điên rồ hơn là, Lục Yến Trì còn định tặng cô một căn nhà.

Tôi lập tức bay từ nước ngoài về, và chỉ vừa đặt chân tới đã nhìn thấy cô.

Có lẽ chính cô cũng không biết, khi ngẩng đầu lên với đôi mắt trong veo kiên định nói mình sẽ tham gia thi đấu, toàn thân cô đều toát lên thứ ánh sáng rực rỡ.

Tôi giải quyết Lục Yến Trì giúp cô, đến cả bạn trai của cô, tôi cũng từng muốn xử lý luôn một thể.

Nhưng cô không đồng ý, vậy nên tôi không ra tay.

Chỉ là, trong lòng vẫn ngứa ngáy, càng nhìn thằng họ Bùi kia, tôi càng thấy chướng mắt.

May thay, nghe nói sau đó gia đình hắn đưa hắn ra nước ngoài.

Thật sự là quyết định đúng đắn nhất của nhân loại thế kỷ 21.

3

Tôi bị Doãn Chiêu Chiêu lừa rồi.

Bề ngoài thì cô bị Lục Yến Trì quấy rầy, nhưng thực chất lại lén dắt mũi cả hai chú cháu chúng tôi xoay vòng vòng.

Tôi nhìn chằm chằm túi bánh ngọt của Lưu Tiên Viên, cuối cùng vẫn ăn hết sạch.

Khó ăn thật.

Không hiểu sao lại có nhiều người mua đến thế.

Tôi đã đoán suốt một đêm, không hiểu Doãn Chiêu Chiêu rốt cuộc muốn gì. Nhưng đến hôm sau, vẫn bị từng bước đi của cô làm cho kinh ngạc.

Trong tay cô dường như lúc nào cũng có bài.

Chỉ cần cô đứng đó, bạn liền biết ai sẽ là người chiến thắng hôm nay.

Trên tầng thượng, tôi không nhịn được mà hỏi cô muốn gì.

Cô nói, muốn trở thành tôi.

Tôi thật ngốc.

Tôi còn tưởng cô thích tôi.

Nhưng thực ra, điều Doãn Chiêu Chiêu yêu nhất là quyền lực.

Cô như loài trường xuân, không bao giờ biết mệt mỏi mà leo lên cao.

Cô luôn tự giễu mình là kẻ bám cành cao.

Nhưng thực ra, tôi chỉ may mắn hơn cô một chút, nên mới trở thành một cái cây tán vàng rực rỡ.

Còn cô, cho dù không dựa vào tôi, cũng có thể tự mình trở thành một cây đại thụ sừng sững.

Tôi tin cô.