Bởi vì tôi không muốn quay về cái ngôi làng hẻo lánh kia nữa.
Đại học như một chiếc cối xay lớn mài mòn tất cả, nhưng sự chênh lệch thật ra chưa bao giờ biến mất.
Ra trường, bọn họ sẽ tiếp quản sự nghiệp gia đình, dù tệ nhất thì cũng dựa vào mạng lưới quan hệ mà từng bước đi lên.
Còn tôi, có lẽ chỉ là một tấm bàn đạp để họ tô điểm thêm vào hồ sơ mà thôi.
2.
Trên đường về ký túc xá, tôi chặn toàn bộ liên lạc với Bùi Tu.
Ngẩng đầu lên, tôi nhận ra có vài ánh mắt khác thường đang nhìn mình.
Tôi ở ký túc rất ít, bình thường không phải tham gia thi đấu thì cũng đi làm thêm, nên quan hệ với mấy bạn cùng phòng chỉ ở mức quen biết.
Tôi giả vờ không thấy, định đi thẳng vào nhà tắm.
Ai ngờ, Châu Lâm chặn trước mặt tôi.
Cô ta và Bùi Tu quen nhau từ nhỏ. Nghe nói hôm hắn công khai yêu tôi, cô ta tức đến mức suýt đ/ậ p nát ký túc.
Cô ta khoanh tay, cằm ngẩng cao, mang theo cái kiểu kiêu ngạo đến mức bản thân còn không nhận ra.
“Nguyễn Chiêu Chiêu, thì ra mày vẫn đang bưng bê ở nhà hàng đấy à.”
Ca làm ở cửa hàng tiện lợi của tôi là ca đêm, muốn giấu cũng chẳng giấu được.
Nhưng chuyện đi làm thêm ở nhà hàng, tôi chưa từng nói với ai, kể cả Bùi Tu.
Bởi vì tôi sợ hắn vì sĩ diện mà không vui.
Dù trước mỗi lần gặp hắn tôi đều tắm rửa cẩn thận, nhưng cuối cùng hắn vẫn phát hiện ra.
Tôi liếc cô ta, giọng lạnh nhạt:
“Đúng, sao nào? Trường cấm làm thêm chắc?”
“Hay là… mày cũng muốn đi làm thử?”
Châu Lâm chắc cũng thấy bài đăng kia rồi. Với bọn họ, danh dự là thứ ràng buộc vô hình, cứ như tôi đi bưng bê cũng làm mất mặt nhà họ vậy.
Châu Lâm tức đến méo mặt, giơ tay định t//á/t tôi.
Tôi không né.
Hồi nhỏ, tôi từng vì mải ngồi dưới bóng cây làm bài mà làm lạc mất con bò nhà.
Trong cái làng ấy, bò còn quý hơn cả ở sở thú.
Một sào ba thước đất trong nhà đều phải nhờ nó cày bừa.
Bò chạy mất dạng, chẳng biết tìm đâu.
Tôi vừa khóc vừa cầm hòn đá s/ắ c nhất r/ạ/c.h vào lòng bàn tay, rồi lết về nhà.
Ngay cả mẹ tôi, người luôn thiên vị em trai hôm đó cũng không nói gì.
Tôi đã sớm hiểu, khi không có ưu thế tuyệt đối, yếu đuối cũng là một loại vũ khí.
“Ch/át!”
Một cái t/át vang dội.
Tôi chưa kịp phản ứng thì Giang Thiển, cô bạn giường đối diện đã kinh hô một tiếng, sau đó nhanh chóng lấy tay che miệng.
Cô ấy lớn lên trong một gia đình khá giả, chưa bao giờ chịu áp lực, làm tiểu tổ bài tập chung với tôi, trong lòng lại có cái kiểu chính nghĩa yếu ớt.
Mà kiểu người như thế… đôi khi lại là một con d/a o rất sắc.
Châu Lâm rõ ràng không ngờ tôi không né, sắc mặt có chút mất kiểm soát, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn.
“Đồ… đồ ngu, ai bảo mày không tránh!”
Tôi không do dự, trực tiếp giơ tay t.á/t lại một cái.
“Thế sao mày không né đi? Đồ ngốc.”
Châu Lâm chưa bao giờ gặp phải kiểu này, ôm mặt đứng đực ra đó.
Tôi sờ lên má mình, cầm áo khoác rồi quay người bỏ đi.
Nhân chứng, vật chứng, tất cả đã đủ.
Vở kịch… có thể bắt đầu rồi.