Người đầu tiên gửi lời mời kết bạn cho tôi là Lục Yến Trì.
Chính là người ở phần bình luận đã mỉa mai tôi “leo cao”.
Nhà hắn trước đây làm bất động sản mà giàu lên, sau đó bắt kịp xu thế, bắt đầu lấn sang trí tuệ nhân tạo, chỉ riêng khoản trợ cấp từ chính phủ đã nhận đến mềm tay.
Ngay cả Bùi gia cũng chẳng thể với tới gấu áo hắn.
Tôi không nhấn chấp nhận, mà đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi.
Vốn hôm nay không phải ca trực của tôi, nhưng hai công việc làm thêm trùng vào một ngày, tôi quả thật có chút đuối sức.
Nhưng nhìn vết hằn rõ rệt trên gương, tôi vẫn quyết định đi.
Mọi thứ đều có hạn sử dụng.
Chỉ khi tươi mới nhất, nó mới phát huy được giá trị lớn nhất.
Từ xa, trên cầu vượt truyền đến tiếng động cơ quen thuộc, Bùi Tu gửi tới ba tin nhắn.
Tôi không buồn đọc, trực tiếp xóa đi.
Chạy đôn chạy đáo đến mức đầu óc choáng váng, đúng lúc ấy, một bàn tay chìa ra trước mắt tôi, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh nhạt.
Là Lục Yến Trì.
Hắn từng đến cửa hàng tiện lợi ba lần, phần lớn đều là mua thuốc lá.
Tôi có đeo bảng tên ở ngực, nhưng hắn chưa từng nhìn lấy một lần.
Tôi nhận lấy bao thuốc, công việc là công việc:
“Xin chào, tổng cộng một trăm ba mươi tám.”
Lục Yến Trì trông như vừa thức trắng đêm, sự mệt mỏi càng khiến hắn mang theo chút khí chất lười nhác pha ngang tàng.
Hắn không buông tay, kéo hộp thuốc khiến cả người tôi lảo đảo về phía trước.
“Tsk, sao lại biến mình thành ra thế này? Bạn trai làm đấy à?”
Tôi không trả lời, khẽ quay mặt đi, nước mắt lập tức trào ra.
Góc độ này, tôi đã luyện trước gương vô số lần.
Nước mắt chỉ khẽ đọng trên hàng mi, chực chờ rơi xuống, trông vừa đáng thương vừa yếu đuối.
Quả nhiên, Lục Yến Trì sững lại một thoáng.
Tôi run giọng nói:
“Không liên quan đến bạn trai tôi.”
Khẽ nghiêng đầu, giọt lệ đứt khỏi mi, rơi xuống mu bàn tay hắn.
Lục Yến Trì như bị bỏng, lập tức rụt tay về, yết hầu khẽ trượt lên xuống.
Ngón tay hắn khẽ lướt qua chỗ vệt nước mắt, rồi gượng gạo chuyển chủ đề:
“Tôi kết bạn mà sao không đồng ý?”
“Bạn trai quản nghiêm thế à?”
Lục Yến Trì nhếch môi cười có chút tự giễu, ngay giây tiếp theo, theo ánh mắt tôi, hắn cũng nhìn về phía cửa.
Tôi không ngờ Bùi Tu lại bất ngờ xuất hiện.
Hắn luôn chê chỗ này xa xôi, chưa từng đến đón tôi tan ca.
Hắn liếc qua Lục Yến Trì đang đứng đối diện tôi, rồi thản nhiên vòng tay ôm lấy eo tôi.
Từ nhỏ vì hiếm khi được ăn no, tôi chưa từng béo lên.
Lên đại học, vóc dáng tôi vẫn luôn duy trì ở mức chuẩn, Bùi Tu trước giờ thích nhất là ôm eo tôi từ phía sau.