Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, Lục Ký Minh khẽ vẫy tay với tôi.
Giữa căn phòng toàn những sinh viên trẻ tuổi với ánh mắt trong veo, ông ta lại mang dáng vẻ của một kẻ lâu năm đứng ở đỉnh cao quyền lực.
Bùi Tu xoa mặt, há miệng định gọi tôi lại, nhưng rồi lại bị ánh mắt của Lục Ký Minh dọa đến nỗi nuốt lời xuống.
Trước đây mẹ tôi thường nói, tất cả đều là số mệnh, có những người, sinh ra đã là kẻ ở trên người khác.
Thế nhưng, cho dù là kẻ ở trên người khác thì cũng phải phân chia đẳng cấp.
Trên đỉnh của kim tự tháp, vĩnh viễn vẫn có người đứng đó.
Trong phòng bao tầng cao nhất, Lục Ký Minh tiện tay ném chiếc khuy măng-sét men vàng lên bàn, khóe mắt liếc về phía tôi.
“Email đó, tôi đã nhận được.”
“Cô có hai phút, nói cho tôi biết rốt cuộc cô muốn gì.”
Cha của Lục Yến Trì mất sớm, Lục Ký Minh đã sớm quen với việc xử lý những mối đào hoa của hắn.
Người gửi que thử thai thì nhiều, còn gửi cả nhà ở, chắc tôi là người đầu tiên.
Tôi thu hồi ánh mắt từ chiếc khuy măng-sét lấp lánh đó, đối diện với ông ta.
“Tôi muốn tham gia cuộc thi.”
“Sao cơ?”
Ngón tay Lục Ký Minh khựng lại, đôi mắt hơi nheo lại, như vừa nghe được điều gì khó tin.
Tôi cụp mi mắt xuống, giọng hơi run.
“Vì cuộc thi này, tôi đã chuẩn bị rất lâu, cho nên căn nhà này, tôi không thể nhận.”
Chỉ cần dính dáng đến lợi ích với phía đầu tư, thì sẽ chẳng còn cách nào nói rõ ràng được nữa.
Động tác trong tay Lục Ký Minh chậm lại: “Cô nghĩ kỹ rồi chứ? Quỹ giải thưởng chỉ có một triệu, còn Yến Trì thì ra tay hào phóng, căn nhà này còn xa hơn con số đó.”
Dĩ nhiên tôi biết chứ, một căn biệt thự độc lập ba trăm mét vuông ngay trung tâm thành phố, dù tôi có làm cả đời cũng chẳng thể ở nổi.
Đáng tiếc, tôi tham lam hơn Lục Ký Minh tưởng nhiều.
Thứ tôi muốn, không chỉ có vậy.
Tôi siết chặt góc áo, ánh mắt kiên định: “Ừ, tôi chỉ muốn tham gia cuộc thi.”
Trong đáy mắt Lục Ký Minh có một thoáng cảm xúc vụt qua, nhưng rất nhanh đã bị ông ta giấu đi.
Mùa hè đi làm thêm, tôi từng quen một bà dì ở địa phương.
Buổi trưa, chúng tôi ngồi xổm dưới bóng râm, vừa uống nước suối vừa ăn bánh màn thầu, bà ấy nhìn sang tấm bảng quảng cáo bên kia đường rồi bất chợt cười.
Tôi nhìn theo ánh mắt bà. Trên màn hình lớn, đang chiếu đi chiếu lại bản tin về việc con trưởng Lục gia qua đời, nhị công tử tiếp quản Thâm Đồng.
Bà dì chỉ vào Lục Ký Minh trên màn hình: “Bà hồi nhỏ còn từng bế nó đấy, nó là đứa được nuôi ở ngoài.”
Câu nói đó nghe có vẻ uyển chuyển, nhưng thật ra chính là “con riêng”.
“Mẹ nó chỉ biết uống rượu, nhưng thằng bé ấy giỏi lắm, một mình ngồi dưới cột đèn mà làm bài tập.”
“Hồi đó mọi người đều nói, nếu trong làng có thể có một đứa thi đỗ đại học, chắc chắn là nó.”
“Đúng là mỗi người một số, thằng bé đó chịu khổ đủ rồi, không chỉ thi đỗ, còn được nhận lại vào nhà, nhìn mà xem giờ ăn mặc bảnh bao thế nào.”
“…”
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đôi mắt của Lục Ký Minh trên màn hình, tôi đã biết, chúng tôi là cùng một loại người.
Hiện tại, quá khứ ấy của ông ta đã bị truyền thông che lấp.
Hình như chỉ có xuất thân cao quý và lý lịch hoàn hảo mới xứng với địa vị của ông ta hôm nay.
Lục Ký Minh gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Bên Yến Trì, tôi sẽ xử lý.”
Tôi khẽ kéo góc áo, lùi về phía cửa: “Đa tạ Lục tiên sinh.”
Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, Lục Ký Minh bỗng gọi tôi lại.
“Gã trong phòng vừa rồi cứ quấn lấy cô.”
“Nếu cần, tôi có thể giúp cô xử lý luôn.”