Ngày Càng Tốt Hơn

Chương 26



"Mộng Trường nó bận thật đấy, hôm nay lại không qua nữa rồi." Ông nội lẩm bẩm khi đang ngồi trong xe.

Mẹ Dư ngồi ở ghế phụ, bất lực cười: "Bình thường thằng bé đã đủ bận rồi, ngày lễ càng không cần phải nói, chúng ta quen là được."

Dư Văn Gia đang lái xe, ông nội từ hàng ghế sau hỏi một câu: "Ngày mai con có nghỉ không?"

"Không nghỉ ạ." Dư Văn Gia đáp.

"Ngày nào cũng thế, chẳng thấy con nghỉ ngơi bao giờ. Lâu lắm rồi con không qua chỗ ông nhỉ."

"Chủ nhật tuần sau con được nghỉ, lúc đó đưa ông đi câu cá nhé?"

"Được." Ông nội vui vẻ hẳn lên, "Nhưng nói trước nhé, sáng không cho ngủ nướng đâu, phải dậy sớm theo ông ra ngoại ô chạy bộ đấy."

Dư Văn Gia mỉm cười gật đầu: "Vâng ạ."

Ông nội nhắm mắt, định chợp mắt một lúc thì bất ngờ nghe Dư Văn Gia gọi.

"Sao thế?" Ông mở mắt ra.

"Con muốn hỏi ông một chuyện."

"Ồ, hiếm có thật, con mà cũng có ngày hỏi chuyện ông cơ à. Gì thế?" Ông nội tò mò, hơi nghiêng người về phía trước.

"Ông có yêu cầu gì với người mà con sẽ kết hôn trong tương lai không ạ?"

Mẹ Dư quay sang nhìn con trai một cái.

Ông nội nghe xong thì sửng sốt: "Sao tự dưng hỏi chuyện này? Người con muốn lấy, ông còn có thể có yêu cầu gì chứ? Con thích là được rồi."

Dư Văn Gia gật đầu: "Vâng, được ạ."

"Được cái gì mà được, con đang nói gì vậy... Khoan đã... Ý con là đang yêu ai đó rồi à?"

Dư Văn Gia nghĩ một chút rồi đáp: "Vâng, đang quen ạ."

Ông nội còn chưa kịp phản ứng, cậu đã nói tiếp: "Nếu con muốn cưới người đó, ông chắc sẽ không phản đối chứ ạ?"

Từ nãy giờ mẹ Dư vẫn im lặng, cuối cùng không nhịn được nữa: "Gia Gia."

Bà thật sự không ngờ thằng bé này khi nói thật với ai lại có thể thẳng thắn đến vậy, không sợ làm ông cụ giật mình sao?

May mà nhà họ ai cũng có trái tim vững vàng, tính cách lại cởi mở, dễ tiếp nhận mọi chuyện.

Ông cụ biết cháu mình là kiểu trầm lặng, làm gì cũng chắc chắn rồi mới nói, vậy mà nghe xong vẫn đơ cả người: "Con định cưới ai?!"

"Người con đang quen bây giờ." Tiến sĩ Dư nói dối chẳng cần chuẩn bị gì trước.

Ông nội thật sự choáng váng, không biết nên hỏi gì cho phải.

"Nếu ông không phản đối, thì con muốn cưới càng sớm càng tốt."

"Khoan khoan đã..." Ông nội không theo kịp dòng suy nghĩ của cậu, "Ý con là, bây giờ con đã tính đến chuyện kết hôn với người đang quen ấy hả?"

"Vâng ạ."

"Tiểu Dục à," Ông nội nhìn sang mẹ Dư, vẫn chưa hoàn hồn, "Con biết chuyện này chưa?"

Mẹ Dư thầm thở dài một hơi, quay qua nói: "Ba, chuyện này... con biết. Gia Gia cũng đã nói với con, cả con và chồng đều tôn trọng suy nghĩ của thằng bé. Chỉ là không rõ ý ba thế nào, nên hôm nay nó mới hỏi thử."

"Là người thế nào? Hai đứa quen nhau bao lâu rồi? Ba đã gặp người ta chưa?"

Mẹ Dư nhất thời khó nói, chỉ đành đáp: "Là một đứa trẻ rất tốt, rất xuất sắc."

"Vậy khi nào rảnh nhớ dẫn về cho ông gặp nhé. Ông cũng phải nhìn qua một lần chứ." Ông cụ nói.

"Ông không có ý kiến gì sao ạ?" Dư Văn Gia hỏi ông nội.

Ông cụ vỗ vào vai cậu một cái: "Còn dám hỏi à, chuyện lớn chuyện nhỏ đều không hé nửa lời, đủ lông đủ cánh rồi phải không!"

"Thì con đang nói với ông rồi còn gì." Dư Văn Gia đáp, "Còn một chuyện nữa con cũng muốn thưa trước với ông."

"Con đừng nói là đã xong cả rồi nhé. Tiểu Dục, đừng nói tình trạng hôn nhân trong sổ hộ khẩu ghi 'đã kết hôn' rồi nhé?"

Mẹ Dư bị ông nội chọc cho bật cười: "Chưa đâu ạ."

"Thế thì nói đi," Ông cụ nhìn đứa cháu cưng, "còn chuyện gì muốn báo cáo với ông nữa nào?"

Dư Văn Gia liếc nhìn gương chiếu hậu, nói: "Người con muốn kết hôn là đàn ông. Chuyện này, ông có thể chấp nhận không ạ?"

Ông cụ im lặng trong giây lát.

"Ba." Mẹ Dư quay sang nhìn ông một cái, "Văn Gia nó..."

"Không sao, chuyện này ông chấp nhận được." Ông cụ dứt khoát xua tay, nói thêm: "Văn Gia à, con cưới con trai hay con gái ông đều không có ý kiến. Ông chỉ muốn hỏi con một điều thôi, có phải con thật lòng rất thích người ta nên mới quyết định kết hôn không? Kết hôn không phải chuyện đùa đâu."

Dư Văn Gia không trả lời thẳng câu hỏi đó, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Ngoài người ấy ra, con sẽ không kết hôn với ai khác."

Ông cụ gật đầu: "Thế thì có dịp nhớ dẫn về cho ông gặp mặt nhé."

"Vâng ạ."

"Nhưng mà..." Ông cụ nhìn cậu, "giờ kết hôn có phải hơi sớm không? Con còn đang đi học mà, đợi tốt nghiệp rồi tính cũng được mà."

Dư Văn Gia đáp: "Không sớm đâu ạ."

Ông cụ nhíu mày đầy khó hiểu: "Con sợ người ta chạy mất à?"

Trong lòng Dư Văn Gia nghĩ: Con thật sự sợ người ta chạy mất đấy ạ.

"Phải rồi, ông còn chưa hỏi, bạn của con bao nhiêu tuổi? Còn đi học hay đi làm rồi?"

"Đi làm rồi ạ."

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi chín."

Ông cụ giật mình: "Hơn con nhiều thế cơ à?"

"Cũng không đến mức đó đâu ạ."

Sắc mặt ông cụ có chút phức tạp, quay sang nhìn mẹ Dư: "Tiểu Dục, con gặp người ta rồi à?"

"Gặp rồi ạ. Là một người rất xuất sắc, ba cứ yên tâm."

Ông cụ phẩy tay: "Vậy thì được rồi, thế là xong. Ông không hỏi nữa đâu, hỏi nhiều lại khiến con bực."

"Ba đồng ý luôn rồi ạ?" Mẹ Dư mỉm cười hỏi, dù kết quả này nằm trong dự đoán, nhưng việc ông cụ đồng ý nhanh như vậy vẫn khiến bà hơi bất ngờ.

Đúng là đã đánh giá thấp tầm nhìn của ông cụ rồi.

"Con nói gì thế, cháu nó muốn kết hôn, chẳng lẽ ba lại cản? Với lại, trong cái nhà này ai thắng nổi nó chứ? Từ trên xuống dưới không có đối thủ, sinh ra đã là 'bá vương', ai mà ép được nó."

Mẹ Dư bật cười: "Ba đúng là nhìn thấu con trai con rồi."

---

Lúc này, Trì Kính vừa tắm xong, ngồi tựa trên ghế massage được nửa tiếng. Dù lực máy không bằng tay người thật, nhưng cũng tạm gọi là có hiệu quả. Mát-xa xong vùng vai và lưng, toàn thân cũng thư giãn hơn nhiều. Anh cầm điện thoại trên giường lên, trên màn hình hiện tin nhắn Dư Văn Gia gửi từ mười phút trước.

Dư Văn Gia: Mai có đi làm không?

Trì Kính nằm lên giường, gõ chữ trả lời: Có

Dư Văn Gia: Tăng ca à?

Trì Kính: Chuyện đó chưa chắc.

Dư Văn Gia: Lúc nào tan làm nhớ nói với em nhé, em đến nấu cơm cho anh.

Trì Kính: Đến nhà anh á?

Dư Văn Gia: Ừm.

Trì Kính trượt hẳn người vào trong chăn, chăn che nửa khuôn mặt, anh nằm nghiêng một bên, vừa nhắn tin trả lời Dư Văn Gia.

Trì Kính: Sao tự nhiên lại muốn nấu cơm cho anh?

Dư Văn Gia: Anh ăn uống không đàng hoàng.

Trì Kính nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên gương mặt anh, rồi lại dần tối đi, chớp lên lần nữa khi có tin nhắn mới hiện ra.

Dư Văn Gia: Trong tủ lạnh toàn đồ ăn liền, bình thường anh ăn gì vậy?

Trì Kính: Anh thường ăn ở cơ quan.

Dư Văn Gia: Lúc không ở đơn vị thì sao?

Trì Kính không biết trả lời thế nào. Ở mọi mặt, anh đều là một người trưởng thành, chín chắn và đáng tin - trừ khoản ăn uống. Về chuyện này thì anh thật sự không để tâm, khả năng tự chăm sóc bản thân còn nhiều thiếu sót.

Trì Kính trả lời: Vậy thì... làm phiền tiến sĩ Dư rồi.

Dư Văn Gia: Muốn ăn gì?

Trì Kính: Không kén chọn đâu.

Dư Văn Gia: Ừm.

Trì Kính đặt điện thoại bên gối, nhắm mắt lại, xoay người nằm ngửa trên giường.

Dư Văn Gia thật sự đang làm rất tốt vai trò của một người bạn trai, anh nghĩ thầm trong lòng.

Điện thoại lại rung nhẹ, Trì Kính đưa tay cầm lên xem.

Dư Văn Gia: Bố mẹ em, cả ông nội nữa, em đã thông báo hết rồi.

Trì Kính thật sự khâm phục tốc độ hành động của Dư Văn Gia.

Trì Kính: Họ không có ý kiến gì à?

Dư Văn Gia: Không.

Dư Văn Gia: Ông nội em muốn gặp anh.

Trì Kính hốt hoảng nhìn dòng tin nhắn ấy, mới chỉ một tiếng trước anh vừa gặp vị "ông nội" đó. Nhưng lần này, rõ ràng là "gặp" theo nghĩa ra mắt người lớn trong gia đình.

Tin nhắn mới lại hiện lên: Em còn chưa nói với ông là người em định cưới là anh.

Trì Kính: Chuyện tình cảm chưa công khai, liệu có nên hoãn việc ra mắt lại không?

Dư Văn Gia: Vậy thì tạm hoãn.

Cả hai đều đã quen với việc đi ngủ sớm, hiếm khi ôm điện thoại trước khi ngủ, nhưng hôm nay là ngoại lệ, hai người vẫn trò chuyện với nhau trước khi ngủ.

Tin nhắn cuối cùng của Dư Văn Gia đến: Em ngủ đây, anh cũng nghỉ sớm đi.

Trì Kính: Ừ, ngủ ngon.

Trì Kính hiếm khi tan làm đúng giờ, trưa hôm sau anh nhắn trước cho Dư Văn Gia qua wechat, nói không chắc mấy giờ tan ca, bảo cậu đừng đến nhà nấu cơm nữa.

Dư Văn Gia chỉ nhắn lại: Em đợi anh.

Câu này có nghĩa là cậu nhất định sẽ đợi đến khi Trì Kính tan làm. Thế là Trì Kính gửi một dãy số.

Trì Kính: Vậy em đến nhà anh luôn nhé.

Trì Kính: Đây là mật khẩu khóa cửa.

Hôm nay Dư Văn Gia có theo một ca tiểu phẫu, hiếm khi được tan làm đúng giờ. Cậu tranh thủ đi siêu thị mua một đống đồ rồi đến thẳng nhà Trì Kính.

Vừa bước vào cửa, cậu thấy trên bàn trà trong phòng khách có thêm một bình hoa miệng nhỏ bằng thủy tinh trong, bên trong cắm bó hoa cậu tặng hôm qua.

Bảy giờ tối Trì Kính về đến nhà. Vừa bước vào cửa, anh theo thói quen tháo cà vạt. Từ trước đến nay, cuộc sống của anh luôn chỉ có một mình, và anh cũng đã quen với nhịp sống đơn độc như vậy. Cả buổi chiều bận tối mắt, đến mức trước khi mở cửa còn không nhớ ra hôm nay Dư Văn Gia sẽ đến nấu cơm. Mãi đến khi thấy đèn trong nhà sáng trưng, anh mới chợt sực tỉnh.

Trì Kính đang tháo cà vạt thì dừng lại một nhịp, Dư Văn Gia đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trên bàn trà là chiếc laptop đang mở, cậu đang gõ gì đó, nghe tiếng động liền quay đầu nhìn anh một cái.

Trì Kính thay dép, vừa tháo cà vạt vừa đi vào phòng khách, hỏi: "Đợi lâu chưa?"

"Không lâu lắm." Dư Văn Gia tháo kính gọng đen trên mặt xuống.

"Nói thật đi."

"Cỡ một tiếng rưỡi."

"Em ăn gì chưa?" Trì Kính liếc mắt nhìn về phía bàn ăn.

"Chưa, đợi anh về."

Trì Kính tháo cà vạt ra, cầm hờ trong tay. Dư Văn Gia cúi đầu liếc nhìn, đó là chiếc cà vạt màu đen trơn bình thường, không phải chiếc cậu tặng.

Trì Kính tiện tay vứt cà vạt lên sofa, cởi luôn áo vest.

"Không phải anh nói thích chiếc em tặng à?" Dư Văn Gia mở lời.

Trì Kính hơi khựng lại, cúi mắt nhìn cậu.

"Sao hôm nay không đeo?"

Dư Văn Gia vừa nói, vừa gập laptop lại.

Có đôi lúc, cậu vẫn mang theo dáng vẻ của thời thơ ấu, như lúc này chẳng hạn, giống một em nhỏ cần được dỗ dành.

Trì Kính bật cười: "Chiếc em tặng đẹp như vậy, anh đâu nỡ đeo đi làm, để dành cho dịp quan trọng mới hợp."

Dư Văn Gia đứng dậy, bước đến trước mặt anh: "Vậy để đeo lúc cưới đi."

Trì Kính ngẩn người. Anh nghĩ, người có chỉ số IQ cao đúng là suy nghĩ nhảy cóc ghê thật.

Trong lúc anh còn đang đơ ra chưa phản ứng, Dư Văn Gia đã cầm lấy áo vest trong tay anh: "Đưa áo cho em."

Trì Kính bị cậu làm rối loạn cả mạch suy nghĩ, buột miệng nói: "Người ta cưới thì mặc toàn đồ mới mà."

Dư Văn Gia dừng lại, rồi gật đầu: "Ừm, em biết rồi."

Trì Kính bật cười: "Em biết cái gì mà biết."

Dư Văn Gia giúp anh treo áo lên giá, đáp: "Vậy lúc cưới mình mua đồ mới."

Giờ hai người nói gì cũng có thể vòng về chuyện cưới xin, Trì Kính không biết nên hình dung tâm trạng hiện giờ của mình ra sao. Anh và Dư Văn Gia đã gần gũi hơn rất nhiều, nhưng không còn giống kiểu thân thiết của thuở nhỏ nữa.

Dư Văn Gia vào bếp, bê cơm và thức ăn từ lò vi sóng ra. Trì Kính theo thói quen mở tủ lạnh lấy sữa. Nhưng vừa mở ra thì ngựng lại, bên trong chất đầy rau củ quả tươi mới, trông tràn đầy sức sống. Tủ lạnh của anh chưa bao giờ phong phú thế này.

"Trong tủ lạnh... đều là em mua à?" Trì Kính quay đầu hỏi.

"Uống sữa sau, ăn cơm trước đã."

"Khát quá rồi."

"Uống nước." Dư Văn Gia quay lại rót cho anh một ly nước ấm, "Anh thấy uống sữa giải khát được à?"

"Được chứ."

"Đồ ngọt thì đừng ăn nhiều, đừng quá tay." Dư Văn Gia nói tiếp, "Sữa thì nên uống sữa tươi nguyên chất, sữa có đường toàn chất phụ gia."

Trì Kính khẽ gật đầu: "Tuân lệnh bác sĩ Dư."

"Cảm giác là anh sẽ không tuân theo đâu." Dư Văn Gia ngồi xuống, nói.

"Coi anh như trẻ mẫu giáo rồi." Trì Kính bật cười, "Anh nghe lời thật mà."

Dư Văn Gia nghĩ thầm, không nghe cũng chẳng sao, dù gì sau này cũng có nhiều cơ hội trông chừng anh.

Dư Văn Gia nấu ăn rất ngon, ngon đến mức Trì Kính còn hơi nghi ngờ liệu có phải cậu gọi đồ bên ngoài về không. Lâu lắm rồi anh mới được ăn những món cơm nhà ngon thế này, đến nỗi bụng cũng thấy căng căng.

Ăn xong, anh chủ động đi rửa bát. Trì Kính là người rất giỏi tạo cảm giác dễ chịu cho người khác. Trong bữa cơm, anh đã không tiếc lời khen ngợi tài nấu ăn của Dư Văn Gia, đến lúc dọn bát vẫn không quên nói: "Hôm nay mới biết lần trước nấu mì cho em ăn đã khiến em thiệt thòi thế nào."

"Không đến mức đó, không sao hết." Dư Văn Gia bước vào bếp, "Chỉ có cái trứng chiên là hơi khổ thôi."

Trì Kính bật cười: "Lúc chiên lửa to quá." Anh vừa nói vừa xắn tay áo, nhưng khi thò tay vào bồn rửa, tay áo lại tuột xuống.

"Gia Gia." Trì Kính gọi, "Tay áo, giúp anh xắn lên chút."

Dư Văn Gia bước lại gần, cúi xuống giúp anh xắn tay áo lên đến khuỷu tay. Da Trì Kính rất trắng, sống ở nước ngoài nhiều năm mà vẫn không bị rám nắng, dường như là kiểu trắng sáng bẩm sinh.

Dư Văn Gia chợt nhớ lại hồi còn học cấp ba, thỉnh thoảng trong giờ thể dục sẽ thấy bóng dáng Trì Kính trên sân bóng rổ, dưới cái nắng gay gắt, cậu thiếu niên mặc đồng phục học sinh, gương mặt vì nắng mà ửng lên nhưng vẫn trắng hồng.

Trì Kính rửa bát rất nhanh nhẹn, lúc xả nước thì chẳng may để bọt xà phòng văng lên mặt, anh đưa tay quệt đại một cái.

Nhưng bọt vẫn chưa sạch hẳn.

Tất cả những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay khiến Dư Văn Gia có phần mất kiểm soát.

"Anh Kính."

Trì Kính quay đầu lại.

Dư Văn Gia giơ tay lên, cong ngón trỏ lại nhẹ nhàng lau đi vệt bọt còn sót trên má anh.

Lông mi Trì Kính khẽ rung nhẹ, tiếng nước vẫn chảy róc rách bên tai, không ai để ý mẹ Trì đã bước vào.

Bà khẽ ho một tiếng: "Tiểu Kính à..."

Cả hai đồng loạt khựng lại, rồi cùng quay đầu lại nhìn.