Ngày Càng Tốt Hơn

Chương 27



“Mẹ.”

“Con chào dì Tần.”

“Ừ.” Mẹ Trì mỉm cười gật đầu, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người họ.

Mẹ Trì biết mật mã khóa cửa nhà Trì Kính, thỉnh thoảng vẫn ghé qua. Hôm nay bà hầm bò kho, muốn mang sang cho con trai. Mẹ Trì mở khóa vào nhà như mọi khi, thấy ở cửa có hai đôi giày, một đôi giày da của Trì Kính và một đôi giày thể thao trắng. Trong bếp có người đang rửa bát, tiếng nước chảy át hết tiếng bước chân nên không ai phát hiện bà đã vào nhà.

“Bảo sao ở cửa có hai đôi giày.” Mẹ Trì nhìn Dư Văn Gia mỉm cười, “Văn Gia, sao con lại ở đây?”

“Con đến ăn tối với anh Kính.”

“Con đến đây ăn tối á?” Mẹ Trì ngạc nhiên ra mặt, “Trời ạ, con đúng là không kén ăn gì hết, nó mà nấu cơm thì con có ăn được gì đâu, nấu nướng tệ muốn chết.”

“Mẹ, mẹ nói quá rồi đó.” Trì Kính rửa xong bát, treo lên giá cho ráo nước.

“Hai đứa ăn no chưa?” Giọng mẹ Trì đầy quan tâm.

Trì Kính cười nói: “Mẹ đừng nói móc con nữa được không? Mẹ yên tâm, bữa tối nay không phải con nấu, không có chuyện như mẹ lo lắng đâu.”

Mẹ Trì ngạc nhiên nhìn Dư Văn Gia: “Thế Gia Gia nấu hả?” Bà chớp mắt hai cái, khẽ hỏi: “Con đến đây nấu cơm cho nó ăn à?”

Dư Văn Gia khẽ gật đầu: “Vâng ạ.”

Mẹ Trì đặt hộp bò kho lên bàn bếp, tay nhẹ nhàng vuốt nắp hộp rồi ngẩn người một lúc. Lọ hoa trong phòng khách vẫn còn cắm bó hoa hôm trước Dư Văn Gia tặng, vừa bước vào bà đã thấy. Những điều này khiến người ta không khỏi suy nghĩ nhiều một chút.

“Mẹ có mang gì cho con không?” Trì Kính tò mò ghé đầu nhìn qua.

Mẹ Trì như bừng tỉnh, vỗ nhẹ lên nắp hộp: “Bò kho.” Bà quay sang Dư Văn Gia: “Gia Gia, lát nữa con cũng mang ít về ăn nhé, dì nấu nhiều lắm.”

“Cảm ơn dì Tần.”

Mẹ Trì lấy hộp dùng một lần để chia phần cho Dư Văn Gia mang đi. Dư Văn Gia nói vẫn còn việc ở trường nên không ở lại lâu.

Trì Kính tiễn cậu ra tận cửa.

Dư Văn Gia ngồi ở hiên thay giày.

“Cảm ơn tiến sĩ Dư vì đại tiệc hôm nay.” Trì Kính nói.

Dư Văn Gia cúi xuống buộc dây giày, ngẩng mắt nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu: “Cũng không đến mức gọi là đại tiệc.”

“Trong mắt anh thì đúng là đại tiệc đấy.” Trì Kính mỉm cười.

Dư Văn Gia đứng dậy, nói: “Anh thấy hợp khẩu vị là tốt rồi.”

“Rất hợp luôn.” Trì Kính đáp.

Dư Văn Gia cầm lấy ba lô và hộp cơm trên tủ cạnh cửa ra vào, trước khi đi còn quay lại hỏi Trì Kính: “Nếu đã hợp khẩu vị, vậy em đủ tư cách lo bữa ăn cho anh không?”

Trì Kính khẽ chớp mắt một cái.

Chưa kịp trả lời, Dư Văn Gia đã nói tiếp: “Về sau để em lo chuyện cơm nước, nấu cho anh ăn.”

Dường như cậu chẳng cần nghe phản hồi, chỉ để lại câu đó rồi xách ba lô rời đi.

Trì Kính đóng cửa lại, vừa quay đầu đã chạm phải ánh mắt của mẹ mình. Bà đang thu dọn sofa trong phòng khách, thay vỏ mới cho mấy cái gối tựa. Lúc đang vỗ nhẹ vào gối, bà liếc nhìn về phía cửa ra vào.

“Con với Văn Gia dạo này thân nhau quá nhỉ?” Mẹ Trì hỏi, giọng mang theo chút thăm dò.

Có những chuyện, vô tình lại thành hữu duyên.

Mẹ Trì đến đúng lúc, Trì Kính và Dư Văn Gia cũng chẳng cần che giấu điều gì, một hành động nhỏ cũng đủ khiến bà sinh nghi, đúng kiểu “bốn lạng đẩy ngàn cân”.

Trì Kính biết lúc này cứ thuận theo tự nhiên là được, thoải mái, thẳng thắn, không cần nói rõ, cũng chẳng cần tránh né. Nếu tỏ ra quá dè chừng, ngược lại sẽ càng khiến mẹ anh để ý.

Anh mỉm cười: “Tụi con xưa giờ vẫn thân mà mẹ.”

Mẹ Trì gật đầu, như thể bị lời anh thuyết phục: “Ờ ha…”

Bà sắp xếp mấy cái gối cho ngay ngắn rồi cầm vỏ gối cũ đi ra ban công. Chiếc máy giặt hiện đại quá, mẹ Trì không biết cách dùng, từ ban công gọi vọng vào: “Tiểu Kính, cái máy giặt này mẹ không biết xài, con ra đây giúp mẹ một chút.”

Trì Kính đi ra ban công xem thử.

“Nhiều nút quá, nhìn hoa hết cả mắt.” Mẹ Trì than thở.

Chiếc máy giặt này đúng là phức tạp thật. Mẹ Trì nhìn con trai “bíp bíp bíp” bấm mấy nút liền, rồi nghe một tiếng “cạch”, máy giặt khóa lại, nước bắt đầu chảy ra, lồng giặt cũng từ từ quay.

Mẹ Trì tiện tay thu quần áo phơi ngoài ban công vào, trong lúc gấp đồ, tiện miệng nói: “Dạo này lại có người tìm bà ngoại, nói là muốn giới thiệu đối tượng cho con. Mẹ thay con từ chối rồi.”

“Tiểu Kính này, mẹ có chút chuyện muốn hỏi con.”

“Mẹ cứ hỏi đi ạ.”

“Mấy năm con ở nước ngoài, có từng quen ai không?”

Trì Kính bật cười: “Sao đột nhiên mẹ lại hỏi chuyện này?”

“Chẳng lẽ mẹ không được tìm hiểu một chút về lịch sử tình trường của con trai mình à?”

Nếu anh nói là chưa từng quen ai, thì vở kịch của anh và Dư Văn Gia đang diễn coi như sụp đổ.

Nhưng anh cũng không thể nói quá chắc chắn, chỉ đành trả lời mơ hồ: “Cũng có quen.”

“Là con trai hay con gái?” Mẹ anh hỏi ngay lập tức.

Trì Kính liếc nhìn bà một cái.

Rõ ràng nghi ngờ trong lòng bà vẫn chưa tan. Câu hỏi này nghe sao mà gượng gạo quá, mẹ anh chẳng khác nào đang viết rõ mấy chữ “Có phải con đang yêu đương xuyên quốc gia với em trai Văn Gia không?” lên mặt.

“Giờ mẹ định tra hỏi con đấy à?” Trì Kính cười nói, “Ngay cả giới tính cũng phải tra luôn sao?”

“Không phải mẹ muốn tra hỏi gì cả, đến bà ngoại con còn có thể chấp nhận con thích con trai, lẽ nào mẹ lại không? Mẹ không cổ hủ vậy đâu?”

Trì Kính nhất thời không biết phải nói gì. Mẹ Trì thì sốt ruột, thấy anh không trả lời liền hỏi tiếp: “Là con trai phải không?”

Trì Kính chưa bao giờ nói dối nhiều đến vậy. Anh mím môi, im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu.

Mẹ Trì sững lại một chút, rồi như bừng tỉnh: “Hóa ra là thật… Con trai à, sao không nói sớm cho mẹ biết!”

“Trước giờ mẹ cũng đâu quan tâm tới chuyện tình cảm của con.” Trì Kính vừa nói vừa đi về phía phòng khách.

Mẹ Trì nghẹn lại một chút, chuyện này đúng là có thật. Trước nay bà luôn có thái độ tùy duyên với chuyện yêu đương và kết hôn của Trì Kính. Nếu không phải hôm nay thấy cách anh và Dư Văn Gia cư xử với nhau có chút gì đó khó nói, bà sẽ chẳng hỏi han gì.

Mẹ Trì cũng bước vào phòng khách theo: “Bà ngoại con cứ nhiệt tình lo chuyện cưới xin, giới thiệu cho con bao nhiêu cô gái. Nếu con nói sớm thì đỡ phiền biết bao.”

“Nói sớm cũng vậy thôi, nói rồi bà ngoại lại giới thiệu con trai cho con.”

“Thế thì sao, con định không quen ai nữa à? Hay là, hiện giờ con đang quen ai rồi?”

Trì Kính im lặng một lát, mỉm cười: “Chuyện đó có được coi là đời tư của con không?”

Ánh mắt mẹ Trì bỗng thay đổi, dường như đã hiểu ra điều gì: “Bảo sao mẹ giới thiệu ai con cũng không chịu gặp, hóa ra là…”

Trì Kính biết điều, cắt ngang đúng lúc: “Cũng muộn rồi, để con đưa mẹ về nhé?”

Mẹ Trì liếc anh một cái: “Đuổi mẹ về hả?”

“Ngày mai con phải dậy sớm.”

Mẹ Trì nhìn đồng hồ treo tường, đúng là không còn sớm nữa. Hôm nay bà đi tàu điện đến, nên cũng không nhờ Trì Kính đưa về, tự mình ra ga tàu quay lại.

Trì Kính biết chắc sau khi về nhà, thế nào mẹ cũng kể chuyện hôm nay cho bà ngoại. Hai người lớn ấy sau này sẽ ngày càng nghi ngờ mối quan hệ giữa anh và Dư Văn Gia.

Không ngoài dự đoán, trong vòng một tháng sau đó, dự cảm của Trì Kính đã thành sự thật. Những ngày kế tiếp, bà ngoại anh cứ cách vài hôm lại gọi Dư Văn Gia đến nhà ăn cơm, tần suất cao hơn trước rất nhiều.

Dạo gần đây Dư Văn Gia đối xử với Trì Kính thân thiết hơn nhiều so với trước, nhưng lại không hề mang cảm giác gượng ép. Bởi vì sự thân thiết ấy vốn xuất phát từ tình cảm đã đè nén trong lòng bấy lâu của cậu, hoàn toàn không cần phải diễn.

Lúc đầu, mẹ Trì thật sự tưởng rằng hai người có gì đó với nhau, nhưng sau khi liên hệ lại chuyện bà cụ bị bệnh lần trước, bà dần dần nhận ra có lẽ không phải vậy. Một hôm, bà gọi Trì Kính ra nói riêng: “Con với Văn Gia là thế nào đấy?”

“Thế nào là thế nào?” Trì Kính giả vờ ngơ ngác.

“Mẹ thấy hai đứa có gì đó không bình thường.”

“Mẹ nói gì vậy, con không hiểu gì hết.”

“Con không phải vì bà ngoại…” Mẹ Trì nhìn anh, ánh mắt hơi nghiêm túc, “Chuyện tình cảm không nên mang ra đùa giỡn đâu con.”

Chuyện này Trì Kính vẫn muốn giấu mẹ, giấu được chừng nào hay chừng đó. Dù sao thì mẹ anh là người thường xuyên tiếp xúc với bà ngoại nhất, chỉ cần bà biết rõ chuyện, bên phía bà ngoại chắc chắn sẽ không giấu được lâu. Mà nếu đã không giấu được bà, thì cuộc hôn nhân hình thức này coi như mất sạch ý nghĩa. Thế thì ngay từ đầu anh đồng ý để làm gì?

Trì Kính nhìn mẹ, ánh mắt bà mang theo sự nghi ngờ và dò xét.

“Con hiểu lời mẹ nói chứ?” Mẹ Trì tiếp tục, “Đừng có làm chuyện dại dột đấy. Con với Văn Gia…”

“Mẹ nghĩ nhiều rồi.” Trì Kính nói, “Nếu con định làm vậy, thì trước giờ đã tìm đại một người, đâu cần đợi tới bây giờ.”

“Cũng đâu cần phải lôi Văn Gia vào.”

Những lời này nghe có vẻ hợp tình hợp lý, đặc biệt là câu cuối cùng đã khiến mẹ Trì hoàn toàn yên tâm.

Chuyện khác thì bà còn có thể lăn tăn, nhưng riêng điều này bà rất chắc chắn, con trai bà sẽ không bao giờ kéo Văn Gia vào chuyện cá nhân chỉ để làm trò đùa.

Bốn tuần sau, một hôm Trì Kính về nhà ăn cơm một mình. Trong lúc ăn, bà ngoại đột nhiên hỏi một câu rất bình thản: “Kính à, thằng Gia Gia… có người yêu chưa con?”

Bao nhiêu ngày tháng trôi qua, những lời dẫn dắt cũng coi như đã đủ, thời điểm này thực sự rất thích hợp, nhưng Trì Kính vẫn không biết phải mở miệng thế nào. Dù bà ngoại có ngầm hiểu hay không, thì đây vẫn là một lời nói dối. Một khi đã mở lời, kết cục cuối cùng sẽ như thế nào, anh thật sự không thể lường trước được.

“Sao bà lại hỏi vậy?” Trì Kính cười nhè nhẹ, không để lộ gì trong giọng nói, “Bà tính làm mai cho em ấy nữa à?”

“Đâu có đâu.” Bà ngoại cười, “Bà chỉ hỏi thôi. Hai đứa thân nhau thế, chẳng lẽ con không biết? Thằng bé không bao giờ nhắc chuyện tình cảm với con sao?”

“Không nói gì mấy ạ.” Trì Kính do dự một chút, “Con… cũng không rõ nữa.”

Bà ngoại nhìn anh, không nói gì ngay. Một lát sau mới hỏi lại: “Thật sự không rõ sao?”

Ánh mắt của bà ngoại vừa mang theo sự dò xét, lại vừa đầy mong đợi. Lúc này Trì Kính như thể bị treo lơ lửng giữa không trung, tiến không được, lui cũng chẳng xong.

Anh cụp mắt xuống, không dám nhìn vào ánh mắt bà ngoại.

“Kính à.” Bà gọi anh một tiếng rất khẽ.

Trì Kính ngẩng đầu lên, thấy bà đang mỉm cười dịu dàng: “Mỗi lần thấy hai đứa đứng cạnh nhau, trong lòng bà lại thấy yên tâm lắm.”

Trì Kính không thể làm ngơ trước sự chờ mong trong ánh mắt bà, khẽ cười, nói: “Bà thích Văn Gia lắm nhỉ.”

“Thích chứ, thằng bé tốt tính mà. Vừa giỏi giang lại vừa chững chạc.” Bà như tìm được cớ để mở lời, liền hỏi tiếp: “Con cũng thấy vậy, đúng không?”

Trì Kính cười gật đầu: “Vâng, đúng ạ.”

Bà lại hỏi: “Thế chuyện nó có người yêu hay chưa, con thật sự không biết à?”

Lần này, trong mắt bà là sự chắc chắn, thậm chí ánh lên cả ánh sáng hy vọng.

Trì Kính cúi đầu, hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng lên khẽ cười: “Chắc là, có rồi ạ.”

“Sao lại ‘chắc là’?” Bà liếc anh một cái, đầy nghi ngờ.

Trì Kính húp một ngụm canh, li.ếm môi rồi nói: “Có rồi… là con.”

–-----

“Còn cái người bạn lần trước con nói với bà, định bao giờ dẫn về cho ông xem mặt đây?”

Trong sân, ông cụ Dư đang tập thể dục tiêu thực sau bữa cơm. Một mình tập không đủ, ông còn kéo cả Dư Văn Gia ra tập cùng. Mấy động tác này ông làm hằng ngày nên đã quen tay, không cần xem video hướng dẫn nữa. Dư Văn Gia bị bắt kéo vào tập cùng, nhưng không theo kịp tiết tấu của ông nội.

Dư Văn Gia nói: “Chưa đến lúc đâu ạ.”

“Hôm đó còn bảo sắp cưới đến nơi rồi, giờ lại bảo chưa đến lúc, cũng hơn một tháng trôi qua rồi đấy. Không lẽ chia tay rồi?” Ông cụ vừa nói vừa vỗ tay xoay người một cái.

“Chưa đâu ông.” Dư Văn Gia thấy ông đột ngột xoay người thì hơi lo lắng, “Ông nhẹ tay thôi, lỡ đau lưng thì khổ.”

“Không sao, ông biết sức mình mà.”

Dư Văn Gia ngừng tập, đi sang bàn gỗ nhỏ bên cạnh, cầm tách trà hoa uống một ngụm.

Ông cụ quay đầu nhìn cậu: “Sao bỏ ngang vậy, còn chưa tập xong mà.”

Dư Văn Gia ngồi xuống, vừa thong thả uống trà vừa đáp: “Con sợ đau lưng.”

Ông cụ bật cười: “Lười thì cứ nhận là lười đi.”

Điện thoại trên bàn rung lên, Dư Văn Gia liếc mắt nhìn, là tin nhắn của Trì Kính.

‘Chuyện yêu đương’ đã công khai rồi.

Dư Văn Gia nhìn chằm chằm màn hình một lúc, sau đó liền gọi điện cho Trì Kính.

“Anh đang ở nhà bà ngoại à?” Dư Văn Gia hỏi.

“Vừa ra khỏi nhà.”

“Đi đâu rồi?”

“Gần đến đầu hẻm rồi.”

“Đứng yên đó, đợi em.”

Trì Kính dừng lại, ngoái đầu nhìn: “Em đang ở nhà ông nội à?”

“Ừ.”

“Bắt anh đứng lại làm gì?”

“Dẫn anh đi gặp người nhà.”

Trì Kính hoảng hồn: “Bây giờ luôn hả?”

“Nếu anh thấy chưa thích hợp thì có thể chọn lúc khác.”

Dù gì cũng phải đối mặt, đâm đầu còn hơn cứ né tránh. Chọn ngày chi bằng hôm nay.

Trì Kính hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Giờ luôn cũng được.”

Dư Văn Gia “ừm” một tiếng.

Trì Kính xoay người quay lại, vừa lúc Dư Văn Gia cũng rời nhà đi tìm anh, hai người gặp nhau ngay trong con hẻm nhỏ.

Hơi thở Dư Văn Gia dồn dập, rõ ràng là đã chạy đến.

Hẻm nhỏ âm u, ánh trăng mỏng nhẹ rải lên mặt đất khiến cả hai có thể nhìn rõ nhau trong bóng đêm.

Sau vài giây yên lặng, Trì Kính là người mở lời trước.

Anh bước lên một bước, đi tới bên cạnh Dư Văn Gia, nói: “Đi thôi, vị hôn phu.”