Còn cậu thì sao, có ai ‘đặt gạch’ chưa?
Giữ của à?
Công bằng mà nói, nếu dùng từ này để miêu tả Dư Văn Gia thì trong một khoảng thời gian nhất định trước đây, thực sự rất phù hợp.
Ít nhất là trước khi Dư Văn Gia tốt nghiệp cấp ba, cậu vẫn còn mang theo chút tính cách trẻ con. Đặc biệt là thời cấp hai, rất bám người, lại hay giận dỗi. Lúc đó cậu sống cùng mẹ ở nhà ông nội, hầu như ngày nào cũng gặp Trì Kính.
Cậu rất thích sang nhà Trì Kính chơi, đến tìm Trì Kính và Trì Minh, hỏi Trì Kính bài vở. Cậu như đã quen với việc Trì Kính luôn ở bên cạnh mình, thậm chí có lúc Trì Kính chỉ vì cuối tuần có hẹn với bạn mà không chơi với cậu, cậu cũng sẽ không vui.
Giống hệt một đứa trẻ đang trong giai đoạn nhạy cảm với cảm giác chiếm hữu, lúc nào cũng muốn giữ riêng người ta cho mình.
Cấp ba là một bước ngoặt. Có lẽ bắt đầu từ năm hai, tính cách của Dư Văn Gia cũng như cách cậu ấy đối xử với Trì Kính, đã dần dần thay đổi.
Có thể vì thời gian trôi qua quá lâu, lâu đến mức Trì Kính cũng quên rằng Dư Văn Gia đã từng không phải lúc nào cũng xa cách như bây giờ. Cậu từng rất thẳng thắn, chưa từng che giấu cảm xúc trước mặt Trì Kính.
Gia đình Trì Kính trả xong món nợ lớn vào khoảng năm nhất đại học của anh. Khi đó, gánh nặng lớn nhất trong nhà cuối cùng cũng được trút bỏ. Trước đó Trì Kính vẫn chưa hoàn toàn xác định được con đường nghề nghiệp trong tương lai của mình. Ngoại giao là chuyên ngành đầu tiên của anh, ngày trước chọn ngành này là vì nghe theo tiếng lòng, hy vọng rằng công việc sau này có thể giúp bản thân phát huy được giá trị một cách trọn vẹn nhất.
Thật ra anh luôn có chút chủ nghĩa lý tưởng, ngay cả khi chọn ngành học cũng mang theo xu hướng ấy.
Vì gia cảnh không mấy dư dả, anh từng nghĩ đến việc chọn một ngành dễ kiếm việc, lương cao hơn. Nhưng đến năm hai, khi phải chọn ngành phụ, anh cứ mãi do dự giữa bản thân và hiện thực. Cuối cùng, anh vẫn chọn đi theo tiếng gọi của lòng mình.
Từ bỏ bản thân chẳng khác nào từ bỏ tự do.
Anh vẫn muốn làm điều mình thật sự yêu thích, không muốn sau này nhìn lại mà thấy hối tiếc.
May mắn là sau khi trả hết nợ, gánh nặng kinh tế trong nhà cũng nhẹ đi phần nào. Khi học đại học, anh không lấy tiền từ gia đình mà tự xin vay học phí. Thời sinh viên còn thiếu thốn hơn cả cấp ba, ngoài giờ học, anh làm thêm đủ việc để trang trải cuộc sống.
Lúc đó, Triệu Vũ Phi cũng học cùng trường đại học với anh, tuy khác chuyên ngành nhưng hai người vẫn thường xuyên qua lại. Cô biết anh túng thiếu, một hôm đã giới thiệu cho anh một công việc người mẫu bán hàng online. Chủ shop là một chị khóa trên học nghệ thuật, quen thân với Triệu Vũ Phi, đang khởi nghiệp và vừa mở cửa hàng, đúng lúc cần tìm người mẫu. Vậy là Triệu Vũ Phi giới thiệu anh cho chị ấy.
Chị ấy là một hotgirl mạng, có lượng fan khá lớn trên mạng xã hội. Nhờ có sẵn nền tảng người hâm mộ và lượng truy cập, shop nhanh chóng đi vào hoạt động. Dáng vóc và ngoại hình của anh vốn đã nổi bật, lại là bạn học cùng trường, khi chị ấy gặp anh liền quyết định hợp tác ngay.
Thù lao của anh được tính theo phần trăm doanh thu bán quần áo, bán càng nhiều thì tiền phần trăm càng cao. Nhờ sự hậu thuẫn từ lượng fan của chị chủ shop, lượng truy cập lẫn doanh số đều ngất ngưởng, thời gian anh làm người mẫu bán thời gian kiếm được không ít tiền.
Khoảng thời gian đó, anh và Triệu Vũ Phi rất thân thiết. Thường thì cuối tuần anh đi chụp hình, nếu Triệu Vũ Phi rảnh sẽ đi cùng, hẹn gặp nhau ở quán cà phê nơi anh làm thêm. Cô vốn thích náo nhiệt, lại rất quý chị khóa trên. Quần áo chị ấy bán đều là tự thiết kế, mỗi lần chụp ảnh người mẫu là lại ra mẫu mới, nên cô muốn đến xem ngay.
Chị khóa trên cũng tự mình phụ trách chụp ảnh, không chụp theo kiểu khuôn mẫu thường thấy ở các shop online, mà theo phong cách nghệ thuật, yêu cầu cũng khá cao.
Anh hợp tác lâu dài với chị ấy, ngay cả kỳ nghỉ hè cũng không rảnh rang, thỉnh thoảng còn được gọi đi chụp. Có lần chị ấy hẹn chụp ảnh đêm, bảo Triệu Vũ Phi nếu rảnh thì đi cùng, nói chụp xong sẽ mời hai người ăn khuya. Triệu Vũ Phi vui vẻ đồng ý, đến tận nhà tìm anh.
Chính hôm đó, Dư Văn Gia bắt gặp Triệu Vũ Phi ở nhà anh.
Hôm đó là một trong những lần hiếm hoi Dư Văn Gia nổi giận với anh, chỉ vì Triệu Vũ Phi đã chạm vào chú gấu phi hành gia mà cậu tặng cho anh.
Trì Kính không nhớ rõ đã bao lâu rồi Dư Văn Gia không bộc lộ cảm xúc như vậy với mình, chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ như quay lại quá khứ, cậu lại trở về là Dư Văn Gia giàu cảm xúc ngày nào.
Chuyện này để lại ấn tượng sâu sắc với Triệu Vũ Phi. Dù gì con gái cũng nhạy cảm hơn con trai một chút. Nếu hôm nay không thấy Dư Văn Gia đi cùng anh, cô cũng chẳng buột miệng nói câu "cậu em đẹp trai thích giữ của" mang ý trêu đùa như vậy.
Lúc đó cô không nghĩ nhiều, nhưng giờ nhớ lại thì dường như đã hiểu ra phần nào.
Việc hôm nay Trì Kính đưa Dư Văn Gia đến gặp bạn bè, chứng tỏ quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt sau ngần ấy năm. Chỉ là, không rõ hiện tại mối quan hệ ấy đã tiến triển đến mức nào.
“Giờ hai người có ai ‘có chủ’ chưa vậy?” Trong bữa ăn, Triệu Vũ Phi hỏi thẳng tình trạng tình cảm của hai chàng trai.
Đinh Minh cười khẽ: “Không phải cậu là tiên nữ sao? Sao lại giống mấy bà cô thích hóng chuyện thế?”
“Đây là quan tâm cơ bản của một người bạn thôi mà.”
Triệu Vũ Phi nhìn sang Đinh Minh trước.
Đinh Minh mỉm cười, đáp: “Đừng nhìn tôi, tôi không có ai cả.”
Bạn gái đầu tiên của Đinh Minh là hồi năm nhất đại học, quen không lâu thì chia tay trong hòa bình. Lúc đó là cô gái ấy chủ động theo đuổi hắn, chỉ một thời gian ngắn sau là thành đôi. Lý do chia tay là vì cô ấy cảm thấy bên hắn không có sự mãnh liệt, không cảm nhận được tình cảm từ hắn.
Thật ra Đinh Minh không thích cô ấy nhiều đến thế. Đó là mối tình đầu, và cảm giác duy nhất sau khi kết thúc là: yêu đương thật phiền phức.
Sau đó hắn cũng từng quen vài người nữa, nhưng đều không lâu, và lý do chia tay cũng tương tự.
Đinh Minh vẫn còn nhớ bạn gái gần đây nhất từng nói với hắn rằng: anh không biết cách yêu, và sẽ chẳng bao giờ vì ai mà dừng chân lại.
Sau này Đinh Minh ngẫm nghĩ kỹ lại câu nói ấy, thấy đối phương nói cũng có lý, hắn vốn là người sống tự do, phóng khoáng, không thích bị ràng buộc.
Hắn cũng cảm thấy bản thân thật sự không biết yêu, như một khúc gỗ rỗng bên trong, chẳng hiểu thế nào là yêu.
“Có cần tôi giới thiệu cho không?”
Đinh Minh mỉm cười nhẹ: “Không cần đâu. Cô đừng tự phá hỏng danh tiếng của mình.”
Triệu Vũ Phi bật cười: “Gì mà kỳ cục vậy.”
“Mấy người yêu cũ của tôi đều nói tôi máu lạnh.”
“Thế thì tránh xa ra một bên đi.”
Ánh mắt Triệu Vũ Phi lại chuyển sang Trì Kính: “Còn cậu thì sao, có ai ‘đặt gạch’ chưa?”
Trì Kính đã kết hôn, anh không nhất thiết phải nói rõ chuyện này, nhưng cũng chẳng cần phải cố ý tỏ ra mình còn độc thân.
Đinh Minh cứ tưởng Trì Kính sẽ trả lời giống mình, nào ngờ anh lại gật đầu, đáp: “Có rồi.”
Triệu Vũ Phi nhướng mày đầy hứng thú: “Ai mà giỏi thế, có thể thu phục được cậu luôn à.”
Trì Kính không tiếp lời, mà Triệu Vũ Phi cũng không hỏi tiếp xem có phải cậu em đẹp trai kia không. Trì Kính không nói rõ tức là không muốn người khác tò mò, cô vốn không phải kiểu người thiếu tinh tế. Huống chi tất cả cũng chỉ là suy đoán một chiều của cô, lỡ mà đoán sai, hỏi ra lại thành vô duyên.
Trong phòng bao có hai bàn tròn lớn, hôm nay có hơn hai mươi bạn học cũ đến, vừa đủ ngồi kín bàn.
Hôm nay Trang Sở không đến, Đinh Minh hỏi lớp phó học tập ngồi bên cạnh: “Trang Sở đâu? Hôm nay không đến à?”
“Bận việc, đi nước ngoài rồi.”
“Cũng lâu rồi không gặp cậu ấy.” Đinh Minh nói, “Vài lần tụ tập gần đây đều không thấy.”
“Dạo này bận lắm, nghe đâu đang chuẩn bị tiếp quản công ty của bố rồi.”
Phòng của lớp Trì Kính và lớp Dư Văn Gia đều ở tầng hai, cách nhau hai phòng bao.
Lúc Dư Văn Gia ra hành lang để vào nhà vệ sinh, tình cờ gặp đại diện môn tiếng Anh của lớp họ, chính là cô bạn vừa chào hỏi họ ở cửa nhà hàng ban nãy.
Bên cạnh cô bạn đại diện môn còn có một nữ sinh khác, hai người đang trò chuyện thì đại diện môn quay đầu thấy Dư Văn Gia, liền gọi hai tiếng: “Dư Văn Gia, Dư Văn Gia.”
Dư Văn Gia dừng bước.
“Tôi hỏi cậu chuyện này được không?” Cô bạn đại diện cười tươi bước tới.
“Chuyện gì vậy?”
“Cậu với anh khóa trên đó có quen thân không? Chính là người vừa rồi đứng cạnh cậu ở cửa, tôi còn bắt tay anh ấy nữa.”
Dư Văn Gia không nói là thân hay không thân, chỉ hỏi: “Sao vậy?”
“Tôi muốn hỏi anh ấy có bạn gái chưa ấy mà.”
Cô bạn đứng bên cạnh liếc nhìn cô ấy một cái rồi bật cười: “Cậu ghê thật đấy.”
“Tôi chỉ hỏi thôi mà, có sao đâu.” Cô gái cười khúc khích.
Dư Văn Gia và Trì Kính không mời bạn học hay bạn bè nào đến dự lễ cưới. Hôm nay đi dự tiệc họp lớp nhân dịp kỷ niệm thành lập trường, cả hai còn tháo nhẫn cưới ra trước khi đi, vốn dĩ là để giấu chuyện đã kết hôn.
“Anh ấy là chồng tôi.” Dư Văn Gia trả lời thẳng.
Mặt đối phương như cứng đờ, môi hé ra: “...Hả?”
Hai giây sau, cô ấy kêu “Á!” một tiếng, âm lượng cao vút, gần như hét lên: “Hai người kết hôn rồi hả?!”
Tiếng hét khiến mấy người trong các phòng bao gần đó đều quay đầu nhìn ra cửa.
Trì Kính cũng nghe thấy tiếng động, nhưng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Không bằng cậu mang loa ra hét luôn đi.” Cô bạn đứng cạnh nói, “Tôi sắp bị cậu làm điếc tai rồi này.”
Cô bạn đại diện môn vẫn còn sững sờ, chớp chớp mắt nhìn Dư Văn Gia, lẩm bẩm: “Hai người là một đôi thật à… Trời ơi, thế thì tôi đúng là…”
“Là chú hề.” Cô bạn bên cạnh tiếp lời.
“Á á á, tránh xa tôi ra!” Cô đại diện vừa giận vừa buồn cười.
“Cậu đừng hét lên giữa hành lang nữa, thật đấy, không thì lát nữa mọi người trong phòng bao chạy ra hết, đến lúc đó mới thật sự thành chú hề đấy.”
Cô bạn đại diện môn đẩy bạn mình về hướng nhà vệ sinh, rồi quay đầu lại nói với Dư Văn Gia: “Hai người đẹp đôi lắm.”
Dư Văn Gia hơi sững lại, rồi gật đầu nhẹ: “Cảm ơn.”
Tiệc lớp của Trì Kính kết thúc trước, anh cùng Đinh Minh xuống tầng trước, đứng ở cửa nhà hàng tạm biệt các bạn học.
Triệu Vũ Phi dang tay: “Lại đây ôm một cái nào, không biết lần sau gặp lại sẽ là khi nào.”
Đinh Minh cười hỏi: “Lại chuẩn bị đi đâu xa à?”
“Ừ, hai hôm nữa bay sang Ai Cập.”
“Thật phong lưu.”
Đinh Minh ôm cô một cái, vỗ nhẹ lưng cô: “Nhớ giữ an toàn.”
“Ừm.” Triệu Vũ Phi gật đầu.
Sau đó cô cũng ôm Trì Kính một cái.
“Cậu còn muốn quà lưu niệm không? Muốn thì tôi ra xe lấy.”
Triệu Vũ Phi cười khẽ: “Không lấy của cậu đâu.”
“Bọn tôi đi trước đây.” Cô vẫy tay chào rồi lên xe.
Trì Kính và Đinh Minh định quay lại sảnh nhà hàng chờ Dư Văn Gia và Trì Minh, nhưng vừa quay đầu đã thấy hai người họ đi tới.
Trì Minh nhìn về hướng xe Triệu Vũ Phi vừa rời đi: “Ba người thân thiết ghê ha, tạm biệt cũng ôm nhau.”
Triệu Vũ Phi là bạn cùng lớp cấp ba với Trì Kính, Trì Minh biết cô, nhưng không thân lắm.
“Tưởng hai cậu còn ở lại thêm chứ.” Đinh Minh nói, “Sao xuống sớm thế? Bỏ về trước à?”
“À, họ định đi hát tiếp.” Trì Minh đáp.
“Giới trẻ giờ biết chơi quá ha. Sao không đi cùng?”
Trì Minh ngáp một cái: “Hôm nay lịch trình của em kín mít rồi, mệt lắm, phải về nhà ngủ thôi.”
Đinh Minh và Trì Minh đều đã uống rượu, Dư Văn Gia thì thiếu ngủ, nên trên đường về Trì Kính là người lái xe. Sau khi tiễn cả hai, anh lái xe của Trì Minh về nhà.
Dư Văn Gia ngồi ở ghế sau, ghế phụ phía trước để hai món quà lưu niệm của buổi họp lớp. Đèn đỏ, xe dừng lại, Trì Kính liếc nhìn món quà, không khỏi nhớ lại lời Triệu Vũ Phi nói trong phòng bao lúc nãy, cũng chợt nghĩ đến chuyện Dư Văn Gia từng bắt gặp Triệu Vũ Phi ở nhà anh.
“Anh Kính.”
Tiếng gọi của Dư Văn Gia kéo Trì Kính trở lại thực tại.
Anh ngẩng mắt nhìn vào gương chiếu hậu: “Hửm?”
“Có chuyện này em muốn báo cáo với anh.”
“Chuyện gì?”
“Em đã nói với bạn cấp ba của em chuyện chúng ta kết hôn rồi.”
Trì Kính khựng lại: “…Ừ. Nhân dịp gì vậy?”
“Nhân lúc người ta hỏi thăm anh.”
“Sau này ra ngoài nhớ đeo nhẫn cưới, tránh gây ra phiền phức không đáng có.” Dư Văn Gia ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, “Được chứ?”
Trì Kính “Ừ” một tiếng, nói: “Được.”