Ngày Càng Tốt Hơn

Chương 39



Tim cũng khẽ rung lên một nhịp...

Cuối năm việc nhiều, Trì Kính đi công tác ngày càng thường xuyên, vừa qua lễ kỷ niệm trường chưa được mấy hôm đã tiếp tục ra nước ngoài, lần này là để dự lễ khánh thành lãnh sự quán tại một quốc gia khác.

Bệnh viện cũng bận rộn không kém, mỗi ngày Dư Văn Gia đều tan làm muộn. Có khi về quá trễ, cậu đành ngủ lại ký túc xá trong trường. Mấy ngày Trì Kính đi công tác, cậu cũng không về nhà, nếu không phải tới bệnh viện thì cũng vùi đầu trong phòng thí nghiệm, tối lại ngủ luôn ở đó.

Mỗi lần đến phòng thí nghiệm, Dư Văn Gia đều ở lại cả ngày. Ngoài cậu ra còn có một người cũng đóng đô trong phòng thí nghiệm, người được mệnh danh là “quái vật nghiên cứu” tương lai, đàn em cùng thầy với cậu, Tô Văn. Lúc nào Dư Văn Gia đến cũng thấy cậu ta ở đó, buổi tối cũng vậy.

Hôm đó hơn mười giờ đêm, trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại hai người, Dư Văn Gia và Tô Văn cùng xuống lầu. Tô Văn rủ cậu đi ăn lẩu, nói là cậu ta mời.

Dư Văn Gia từ chối, bảo không ăn. Tô Văn lại hỏi: “Thế tối  mai anh rảnh không? Em muốn mời anh một bữa, cảm ơn lần trước anh giúp em bắt chuột.”

Dư Văn Gia nhìn cậu ta một cái: “Muốn mời tôi ăn cơm cũng dễ thật đấy.”

Tô Văn bật cười: “Còn phải xem là mời ai nữa mà… đâu phải ai cũng có kỹ năng như anh. Anh giỏi thật đấy. Vậy... mai anh rảnh không?”

“Chuyện nhỏ thôi, không cần bày vẽ.”

“Không sao đâu, tiền sinh hoạt của em còn dư mà.”

“Để dành tiêu cho bản thân đi.”

Trong suốt một tuần này, Dư Văn Gia chỉ gặp Trì Kính được hai lần, còn ít hơn cả số lần gặp Tô Văn.

Hôm nay Dư Văn Gia tham gia hỗ trợ một ca phẫu thuật ghép tim. Bệnh nhân là một cô bé 15 tuổi, bị suy tim nặng. Việc điều trị bằng thuốc vận mạch và máy thở không thể kéo dài sự sống, rời khỏi giường bệnh là có nguy cơ suy tim cấp tính bất cứ lúc nào, tính mạng vô cùng mong manh. Ghép tim là phương án duy nhất.

Hôm nay Dư Văn Gia làm trợ lý thứ nhất. Trong khi chờ tim hiến tặng được vận chuyển đến, phòng mổ bên này đã bắt đầu cưa xương mở ngực.

Khi tim hiến tới, bác sĩ gây mê bắt đầu thiết lập hệ thống tuần hoàn ngoài cơ thể. Giáo sư Tề trực tiếp cầm dao mổ, chuẩn bị cắt bỏ trái tim đã tổn thương.

Khoảnh khắc tách động mạch chủ, trái tim bị bệnh được lấy ra khỏi cơ thể chủ nhân của nó. Cô bé nằm trên bàn mổ rơi vào trạng thái không có tim, sự sống chỉ còn được duy trì bằng hệ thống tuần hoàn ngoài cơ thể.

Tim hiến được bảo quản trong thùng giữ nhiệt. Giáo sư Tề lấy tim ra, kiểm tra kỹ lưỡng, sau đó yêu cầu bơm thêm dung dịch bảo vệ cơ tim lần nữa.

Trái tim mới được đặt vào khoang ngực cô bé, Dư Văn Gia phối hợp cùng giáo sư tiến hành cắt tỉa và khâu nối.

Tâm nhĩ trái, động mạch phổi, động mạch chủ... từng mạch máu được khâu lại cẩn thận. Mọi việc diễn ra suôn sẻ.

Giáo sư Tề bảo bác sĩ tuần hoàn ngoài chuẩn bị tăng nhiệt độ và bơm phổi. Khi bơm phổi, máu được từ từ bơm vào tim, đồng thời đẩy hết khí bên trong tim ra ngoài.

Kết thúc bước này, giáo sư Tề ra hiệu: “Mở van.”

Ngay khi động mạch chủ được mở, chỉ số nhịp tim trên màn hình theo dõi bắt đầu hoạt động trở lại. Cùng lúc đó, trái tim trong lồng ng.ực cô bé bắt đầu đập nhịp đầu tiên.

— Một sự sống khác, từ đây tiếp tục được duy trì và tái sinh.

Sau khi khâu xong tĩnh mạch chủ trên và dưới, toàn bộ việc ghép nối hoàn tất. Hơn 9 giờ tối, ca phẫu thuật kết thúc.

Cũng tầm giờ đó, Trì Kính mới về đến nhà. Dạo này anh bận đến mức không buồn nghĩ đến việc ăn uống, thói quen sinh hoạt lại bắt đầu trở nên thất thường. Khi người ta bận rộn, đôi khi không cảm thấy đói, chỉ muốn hoàn thành xong công việc trước mắt, đến lúc rảnh ra thì đã qua bữa.

Trì Kính chưa ăn tối, bụng rỗng nhưng lại không thấy đói. Về đến nhà không bao lâu, dạ dày bắt đầu khó chịu, lúc đầu chỉ là từng cơn đau âm ỉ. Anh ăn chút bánh mì lót dạ nhưng không khá hơn, liền uống thêm viên thuốc dạ dày.

Thuốc không hiệu quả, cơn đau không những không giảm mà ngày càng dữ dội hơn.

Chỗ bánh mì vừa ăn vào cũng nôn ra hết. Trì Kính ngồi trong nhà vệ sinh, đau đến mức không đứng dậy nổi, phải vịn vào tường rồi từ từ ngồi xuống. Dạ dày quặn lại như bị co rút, anh ôm bụng gập người, cơ thể dần cuộn lại vì cơn đau.

Quá đau.

Là kiểu đau khiến người ta có cảm giác như sắp chết đến nơi.

Trì Kính gắng gượng vịn vào tường đứng lên, nhẫn nhịn cơn đau, đi ra phòng khách mặc áo, cầm chìa khóa xe rồi ra khỏi nhà.

Thuốc không có tác dụng, anh chỉ còn cách đến bệnh viện. Nếu không đi, có khi anh sẽ đau chết ở nhà mất.

Chạy được nửa đường, Trì Kính đột nhiên hối hận vì lúc nãy không gọi 120 ngay từ đầu. Lúc này tay chân anh rã rời, toàn thân lạnh toát, đau đến mức không thể đứng thẳng, tầm nhìn bắt đầu mờ đi. Anh nắm vô-lăng một cách yếu ớt, không dám lái quá nhanh.

May mà bệnh viện không xa, giờ này đường cũng vắng.

Trì Kính gắng gượng lái xe đến bệnh viện, vừa đậu xe xong thì cả người như trút hết sức lực, gục xuống vô lăng. Cơn đau vẫn không chút thuyên giảm, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, tay chân tê dại, trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng.

Trì Kính hít một hơi thật sâu, cắn môi rồi đẩy cửa xe bước ra.

Mười giờ tối Dư Văn Gia mới rời khỏi bệnh viện. Giờ này trước cổng bệnh viện không còn nhiều xe, chiếc xe của Trì Kính đậu gần lối vào bãi đỗ trên mặt đất, vừa hay lọt vào tầm mắt của Dư Văn Gia.

Cậu bước đến gần, xác nhận một cái rồi lấy điện thoại ra từ túi áo.

Trì Kính đau đến mức gần như không chịu nổi, anh chống tay lên cột bên ngoài trung tâm cấp cứu, gắng gượng giữ cho cơ thể không ngã xuống. Điện thoại trong túi áo rung lên “ong ong”, anh run tay luồn vào túi lấy ra, liếc nhìn màn hình.

Trì Kính điều chỉnh hơi thở, vuốt nhẹ lên màn hình rồi bắt máy.

“A lo?” Trì Kính mím môi, cố nín thở khi lên tiếng.

“Anh Kính, anh đang ở bệnh viện à?”

“…Ừ.” Trì Kính cắn chặt môi, một tay vịn cột, lưng dần cong xuống.

“Sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?”

“…Không sao, anh—”

Vừa mở miệng nhiều một chút đã lộ sơ hở. Dư Văn Gia lập tức nhận ra anh có vấn đề.

“Giọng anh nghe là biết không ổn rồi, sao lại nói không sao?” Dư Văn Gia nhíu mày, quay người chạy ngược vào bệnh viện. Giờ này chỉ còn khu cấp cứu còn tiếp nhận bệnh nhân, cậu bước nhanh về phía đó.

Đầu dây bên kia không còn tiếng trả lời. Mồ hôi lạnh chảy dọc theo trán Trì Kính, anh cắn chặt môi, vai và lưng co lại, cảm giác như toàn bộ sức lực đều bị rút cạn. Cánh tay đang chống lên cột từ từ trượt xuống…

Cánh tay rũ xuống của Trì Kính được ai đó nhanh chóng đỡ lấy. Một hơi thở quen thuộc vây lấy anh, phảng phất mùi cồn sát trùng nhàn nhạt. Eo anh cũng được người kia đỡ lấy, có chỗ tựa vào, cơ thể anh mềm nhũn ngã về phía sau, dồn hết trọng lượng lên người Dư Văn Gia.

Không nói một lời, Dư Văn Gia ôm ngang người anh lên, nhanh chóng bước vào trung tâm cấp cứu.

Cậu đặt Trì Kính nằm xuống giường cấp cứu. Một y tá trực vội vàng chạy tới: “Sao vậy?”

Môi Trì Kính trắng bệch, mồ hôi đầm đìa trên mặt, tóc mái trước trán ướt sũng.

Dư Văn Gia xác định vị trí, nhẹ nhàng ấn vài cái lên bụng anh. Trì Kính không nhịn được khẽ rên một tiếng, sắc mặt vặn vẹo vì đau đớn.

Dư Văn Gia nhíu mày nói: “Chắc là co thắt dạ dày. Lấy máu trước đi.”

Bụng Trì Kính hóp lại thấy rõ, không cần hỏi cũng biết tối nay anh chưa ăn gì.

“Vừa rồi có nôn không?” Dư Văn Gia cúi xuống hỏi anh.

Trì Kính khẽ gật đầu.

“Ăn gì xong mới nôn à?”

Trì Kính không thể nói trọn câu, mắt nhắm nghiền, yếu ớt phát ra một tiếng “ừ”.

Anh vẫn cắn môi, vẻ mặt đầy đau đớn. Dư Văn Gia nhìn anh, lòng thắt lại. Cậu siết nhẹ tay anh rồi nói: “Anh đợi một chút, em đi đăng ký khám cho anh.”

Trì Kính khẽ mở mắt, trong tầm nhìn mờ mịt chỉ có khuôn mặt Dư Văn Gia là rõ nét.

Bàn tay của Dư Văn Gia rất ấm. Khi cậu buông tay ra, hơi ấm nơi đầu ngón tay Trì Kính cũng từ từ tan biến, lại trở nên lạnh ngắt.

Trì Kính đau đến mức không thể động đậy, chỉ có thể nằm yên trên giường. Y tá tiến hành lấy máu ngay tại chỗ, không lâu sau bác sĩ trực cũng đến.

“Sao rồi? Đau chỗ nào?”

“Dạ dày.” Dư Văn Gia đáp.

Bác sĩ ấn nhẹ vài điểm trên bụng Trì Kính, sau khi hỏi thăm sơ bộ thì suy đoán đây có thể là co thắt dạ dày.

“Chờ chút nữa có kết quả xét nghiệm máu, nếu tụy không có vấn đề thì đúng là co thắt dạ dày.” Bác sĩ nói. “Truyền thuốc giảm đau trước, lát nữa đi chụp CT.”

Sau khi truyền dịch, những cơn đau quặn thắt trong dạ dày của Trì Kính cuối cùng cũng dịu lại. Lúc trước đau đến choáng váng, giờ cơn đau lắng xuống rồi, người anh bắt đầu trở nên lơ mơ. Khi đang truyền dịch, anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Suốt thời gian đó, Dư Văn Gia vẫn ngồi bên cạnh. Lúc cậu đánh thức Trì Kính dậy, anh vẫn còn lơ ngơ, ánh mắt mờ mịt.

“Còn khó chịu không?” Dư Văn Gia hỏi.

Trì Kính lắc đầu.

Dư Văn Gia đưa anh đi chụp CT. Kết quả không có gì bất thường. Bác sĩ kê thuốc phù hợp và dặn anh phải kiêng khem, ăn uống thanh đạm, ba bữa phải đúng giờ.

Trì Kính vừa mới đỡ một chút, tay chân vẫn còn tê rần, đi không vững. Lúc đi chụp CT, Dư Văn Gia phải đỡ anh. Hai người từ phòng bác sĩ bước ra, Trì Kính loạng choạnga phải vịn tường mới đứng vững.

Dư Văn Gia đỡ lấy anh, hỏi: “Đi được không?”

Trì Kính khàn giọng nói “Được”.

Trên đường về là Dư Văn Gia lái xe. Trì Kính ngồi ở ghế phụ, tay chân vẫn còn bủn rủn.

“Sáng mai đến bệnh viện nội soi dạ dày.” Dư Văn Gia nói.

Vấn đề của Trì Kính là ở dạ dày, bệnh viện không thể nội soi ở khoa cấp cứu, phải chờ mai đặt lịch khám.

“Mai còn phải đi làm…”

“Xin nghỉ.”

“…Ừ, biết rồi.”

“Chưa ăn tối à?” Dư Văn Gia nhìn thẳng phía trước, hỏi.

“Chưa kịp ăn…” Trì Kính trả lời có phần thiếu tự tin.

“Anh đến bệnh viện lúc khoảng chín giờ bốn mươi. Trước đó, suốt từng ấy thời gian, không có lúc nào ăn được bữa tối sao?”

Trực giác mách bảo Trì Kính rằng giờ không nên nói thêm gì.

Tới hôm nay Dư Văn Gia mới biết Trì Kính có vấn đề về dạ dày. Dù chưa nội soi nhưng cậu đã đoán được kết quả.

Trì Kính chắc chắn biết rõ sức khỏe của mình, vậy mà vẫn cứ bỏ bê, không coi trọng. Điều này khiến Dư Văn Gia vừa lo vừa giận, nên cả đoạn đường về cậu không nói thêm lời nào.

Vừa đau lòng, vừa giận âm ỉ.

Xe chạy vào hầm đậu xe của khu chung cư. Trì Kính toàn thân rã rời, khi xuống xe chân mềm nhũn suýt ngã. Anh vịn vào cửa xe, đầu gối không may đập vào khung cửa, đụng phải xương, đau đến mức phải nhắm tịt mắt, rít lên một tiếng.

Dư Văn Gia đi đến, không nói gì bế bổng anh lên.

Trì Kính lần đầu tiên bị cậu bế lên bất ngờ trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo, giật cả mình.

“Anh tự đi được mà…”

Dư Văn Gia vẫn đang giận, không đáp lời, chỉ dùng chân đóng cửa xe lại.

Cậu bế Trì Kính lên lầu, về đến nhà, vào phòng khách, đặt anh xuống ghế sofa.

“Để em xem đầu gối.”

“Không sao đâu mà.”

Dư Văn Gia im lặng nhìn anh chằm chằm.

Trì Kính đành phải kéo ống quần lên, để lộ đầu gối cho cậu xem. Quả thật không có gì nghiêm trọng, chỉ hơi đỏ lên một chút, không thâm tím gì cả. Lúc nãy đau đến vậy là vì va đúng chỗ, lại trúng ngay phần xương nhô ra nhất nên mới nhói như thế.

“Thật sự không sao.” Trì Kính nói.

“Ừ.”

Dư Văn Gia để Trì Kính lại phòng khách rồi đi vào bếp.

“Văn Gia?” Trì Kính gọi, mắt hướng về phía bếp.

“Ừ.” Cậu đáp khẽ.

Trì Kính không biết nên nói gì thêm, mà Dư Văn Gia cũng chẳng hỏi gì, chỉ đơn giản trả lời một tiếng.

Trì Kính với tay lấy một chiếc gối ôm bên cạnh, ôm vào lòng rồi nằm xuống sofa. Có lẽ do vừa trải qua cơn đau, anh thấy toàn thân hơi mệt mỏi, chẳng muốn động đậy gì nữa.

Không bao lâu sau, anh thiếp đi. Khi tỉnh dậy, trên người đã được đắp một chiếc chăn mỏng.

“Văn Gia?”

Anh khẽ gọi, nhưng không có tiếng trả lời.

Trì Kính đứng dậy đi về phía bếp.

Dư Văn Gia vẫn chưa rời đi, cậu đang ngủ gục trên bàn ăn.

Phải rồi, sao cậu có thể đi được chứ? Dù sao trên danh nghĩa, họ đã là vợ chồng.

Dư Văn Gia gục đầu xuống, trán tựa lên một cánh tay, tay còn lại buông lơi trên mặt bàn, các ngón tay hơi co lại.

Trên bếp, một nồi cháo đang được hầm bằng lửa nhỏ, lặng lẽ phát ra âm thanh “lục bục lục bục” như tiếng nền êm dịu, khiến lòng người cũng bình yên theo.

Trì Kính lặng lẽ nhìn bóng lưng ấy.

Không biết đã qua bao lâu, ngón tay đặt trên bàn của Dư Văn Gia bỗng khẽ động.

Trì Kính chớp mắt, tim cũng bất giác đập nhẹ một cái.

Dư Văn Gia ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn hơi nheo lại vì buồn ngủ, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Cậu cúi xuống dụi mắt, rồi vịn mép bàn đứng dậy.

“Em nấu cháo rồi, anh ăn chút cho ấm bụng.” Dư Văn Gia bước vào tắt bếp, múc một bát cháo đặt lên bàn ăn. Cậu không ngủ lâu, chỉ chợp mắt một chút, vừa đúng lúc cháo chín.

Bụng Trì Kính đang trống rỗng, dù gì cũng phải ăn chút gì đó.

Khi Dư Văn Gia đưa muỗng cho anh, Trì Kính mới để ý trên tay cậu không đeo nhẫn cưới.

“Còn thấy đau bụng không?” Dư Văn Gia hỏi.

Trì Kính thành thật đáp: “Còn một chút.”

“Trước đây từng bị thế này chưa?”

Trì Kính ngẩng lên nhìn cậu một cái, rồi lại cụp mắt xuống: “Có, nhưng chưa bao giờ đau đến mức này.”

“Biết là đau, biết là dạ dày không tốt mà vẫn không chịu ăn uống đúng giờ?”

Trì Kính im lặng, chỉ lặng lẽ ăn cháo, không dám trả lời.

Sau ngần ấy năm, dường như vai trò giữa anh và Dư Văn Gia đã đổi ngược. Anh – người làm anh trai – lại trở thành người cần được cậu em trai này chăm lo, nhắc nhở.

Cha mất sớm, từ trước đến nay, trong gia đình, Trì Kính luôn là chỗ dựa của mọi người. Anh đã quen với việc tự mình gánh vác mọi thứ, quen với việc người khác nương tựa vào mình, đến mức dần quên mất cảm giác được dựa vào ai đó là như thế nào.

“Văn Gia.” Trì Kính ngẩng đầu lên.

Dư Văn Gia nhìn anh.

“Cảm ơn em.” Trì Kính nói.