Ngày Càng Tốt Hơn

Chương 55



Dư Văn Gia đưa tay lên, dùng đầu ngón tay móc vào giữa nút thắt, từ từ kéo xuống, cà vạt được nới lỏng ra, lả lơi quanh cổ Trì Kính. Dư Văn Gia kéo nhẹ cà vạt khiến Trì Kính hơi nghiêng người về phía trước.

Một kéo, rồi lại một nhấc, sau đó lại kéo thêm lần nữa, đến lúc Trì Kính nhận ra thì môi đã chạm vào môi Dư Văn Gia.

Anh còn chưa kịp chớp mắt thì Dư Văn Gia đã buông ra rồi.

Cái cách cậu hôn người ta cứ như một cậu trai mới lớn lần đầu biết yêu, y hệt lúc hai người hôn nhau lần đầu ở Vân Nam, chỉ là một cái chạm nhẹ, đơn thuần và ngây ngô.

Vậy mà vào nhà chưa đầy ba phút đã hôn đến hai lần.

Dư Văn Gia đúng là nghiện hôn thật.

Nhưng cách cậu hôn rất kiềm chế.

Trì Kính buồn cười trong lòng, ngoài miệng vẫn nói: “Mới khen em tiến bộ xong đã bắt đầu thường xuyên đánh úp rồi à.”

Dư Văn Gia đang tháo cà vạt cho anh, đáp: “Đây là tiền công giúp anh tháo cà vạt.”

“Chút xíu vậy là đủ rồi hả?”

Dư Văn Gia ngẩng đầu nhìn anh một cái, “Chỉ là tạm ứng thôi.”

Trì Kính bật cười: “Chưa từng nghe nói tiền công còn có vụ tạm ứng.”

“Em quy định đấy.” Dư Văn Gia cầm cà vạt quệt nhẹ lên mặt anh, “Lát nữa sẽ đòi nốt phần còn lại.”

Dư Văn Gia cầm cà vạt trong tay, tay kia vỗ vỗ vào eo Trì Kính: “Đi tắm đi. Em thu dọn hành lý.”

“Ừm.” Trì Kính cũng không vào phòng lấy quần áo thay, cứ thế đi thẳng vào phòng tắm.

Dư Văn Gia sắp xếp lại đồ trong vali, rồi cất áo vest cùng cà vạt mà Trì Kính vứt trên sofa vào tủ trong phòng ngủ.

Trì Kính trong công việc luôn cực kỳ chỉn chu, nhưng trong sinh hoạt lại khá tùy tiện. So với Dư Văn Gia, anh đúng là hơi “cẩu thả”. Áo vest cởi ra là vứt đại lên ghế, toàn là Dư Văn Gia theo sau dọn dẹp lại.

Tắm xong, Trì Kính không thấy Dư Văn Gia trong phòng khách liền đi vào phòng ngủ. Đứng ngoài cửa, anh thấy cậu đang cúi người bên giường gấp quần áo giúp mình. Trên máy là quần áo vừa lấy từ ban công vào, Dư Văn Gia cất xong đống quần áo đã gấp gọn rồi quay ra ủi áo sơ mi.

Dư Văn Gia từng nói Trì Kính không giống anh trai, mà Trì Kính nghĩ cũng đúng thật. Trong sinh hoạt hằng ngày, hầu hết là Dư Văn Gia chăm sóc anh nhiều hơn, quả thật là không giống anh trai chút nào.

Trì Kính bước vào phòng, tiếng bước chân khiến Dư Văn Gia quay đầu lại nhìn, ánh mắt hơi khựng lại một chút.

Bình thường sau khi tắm Trì Kính sẽ mặc đồ ngủ, nhưng hôm nay anh không mang theo quần áo vào phòng tắm, nên mặc áo choàng tắm để sẵn trong đó luôn.

Từ sau đêm đầu tiên kết hôn, anh chưa từng mặc thế này trước mặt Dư Văn Gia nữa.

Hồi còn sống một mình, sau khi tắm Trì Kính vẫn thường mặc áo choàng tắm vì lười lấy đồ, đến gần giờ ngủ mới thay sang đồ ngủ. Sau khi Dư Văn Gia chuyển vào sống cùng, anh mới bỏ dần thói quen đó.

Bây giờ quan hệ giữa hai người đã thân mật hơn nhiều, Trì Kính cũng không cần phải giữ khoảng cách nữa, thích mặc gì thì mặc.

Dư Văn Gia quay đầu lại tiếp tục ủi áo sơ mi, hỏi: “Sao mặc thế kia? Quên lấy đồ à?”

Trì Kính bật cười: “Thế kia là sao? Em nói như thể anh mặc đồ gì kỳ cục lắm ấy.”

“Bình thường tắm xong anh kín đáo lắm mà.” Dư Văn Gia cố ý trêu, “Sao hôm nay lại mặc áo choàng luôn rồi?”

Giọng điệu rõ ràng là cố tình. Trì Kính cười, bước lại gần: “Em nói xem.”

Dư Văn Gia tiếp tục chăm chú ủi áo, khẽ nói: “Em không nói. Anh nói đi.”

“Vì trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Trước đây em là em trai, bây giờ là chồng.” Trì Kính ôm cậu từ phía sau, cúi đầu hỏi bên tai, “Câu trả lời này, em hài lòng chứ?”

Anh bất ngờ ôm lấy từ phía sau, động tác của Dư Văn Gia rõ ràng khựng lại. Cậu đặt đầu ủi lên giá, tay nắm lấy cánh tay của Trì Kính, hạ giọng nói: “Không phải em đã nói rồi sao, anh cứ thế này em sẽ chịu không nổi đâu.”

Trì Kính bật cười: “Là em bảo anh nói mà, giờ lại chịu không nổi rồi à?”

Dư Văn Gia thầm nghĩ: Anh ôm em kiểu này, anh nói gì em cũng chịu không nổi cả.

Cậu sợ hơi nước từ máy ủi làm bỏng Trì Kính nên đẩy máy ra xa một chút. Sau đó nhẹ nhàng gỡ tay anh khỏi vòng eo mình, quay lại nắm lấy cằm anh, im lặng một lúc rồi hỏi: “Đêm nay em ngủ ở đâu?”

Trì Kính khẽ cười: “Em muốn ngủ đâu?”

Dư Văn Gia liếc mắt nhìn lên giường: “Đây.”

Nói xong cậu liền buông tay khỏi cằm anh, nhẹ nhàng nói: “Em đi tắm đã.”

Trước khi đi, cậu tắt máy ủi, treo áo sơ mi vừa ủi vào tủ quần áo.

Lúc Dư Văn Gia tắm xong quay lại, Trì Kính đang dựa vào đầu giường đọc sách, vẫn chưa thay đồ ngủ, trên người vẫn là áo choàng tắm.

Anh ngẩng mắt nhìn lên, thấy Dư Văn Gia đứng ở cửa liền vỗ vỗ vào chiếc gối bên cạnh: “Lại đây.”

Dư Văn Gia đóng cửa, bước tới vén chăn ra rồi lên giường.

Trì Kính đang đọc đúng đoạn cuối chương, anh cúi đầu đọc nốt. Đọc xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Dư Văn Gia đang lặng lẽ nhìn mình.

“Nhìn anh mà không nói gì à?”

“Còn đọc nữa không?” Dư Văn Gia liếc xuống trang sách.

“Nhìn ánh mắt em, hình như không muốn anh đọc tiếp đâu ha.”

“Không có.” Dư Văn Gia đáp, “Anh muốn đọc thì cứ đọc đi.”

“Không đọc nữa.” Trì Kính gập sách lại, đặt lên tủ đầu giường rồi quay sang nhìn cậu.

“Em đâu có cấm anh.” Dư Văn Gia nói.

“Tự anh không muốn nữa mà.”

“Vậy bây giờ trả nốt tiền công cho em đi.”

Trì Kính không nhịn được bật cười: “Trả kiểu gì đây?”

Dư Văn Gia nghiêng người đè lên, hôn lên môi anh, dùng đầu lưỡi khẽ đẩy môi anh ra, giọng khàn khàn mơ hồ: “Trả thế này.”

Trì Kính bị cậu đè xuống, giơ tay ôm lấy cổ, chủ động đáp lại nụ hôn sâu ấy.

Dư Văn Gia đặt tay lên eo anh, qua lớp áo choàng nhẹ nhàng siết lại, chỉ hôn chứ chưa làm gì thêm. Áo choàng tắm rộng rãi lỏng lẻo, dây thắt vốn đã không buộc chặt, chỉ hơi cử động một chút là bung ra. Vạt áo trượt xuống, để lộ bờ vai của Trì Kính. Dư Văn Gia không kìm được cúi xuống cắn nhẹ lên bờ vai ấy một cái, Trì Kính khẽ rên lên một tiếng, Dư Văn Gia liền hôn lên chỗ mình vừa cắn, thì thầm: “Xin lỗi.”

Từ đầu tới giờ, hành động táo bạo nhất của Dư Văn Gia cũng chỉ là cắn anh một cái.

Cậu vẫn ngậm lấy môi Trì Kính, tay từng chút một trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở phần xương hông của anh. Không còn áo choàng che chắn, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh. Da kề da khiến đầu óc cậu như bốc hỏa, dù cả hai chỉ mới hôn nhau thôi.

Trì Kính cảm thấy nụ hôn của Dư Văn Gia ngày càng sâu, đến mức khiến anh gần như không thở nổi. Ngay lúc anh sắp không chịu được nữa thì Dư Văn Gia bất ngờ buông ra.

Cậu cúi đầu nhìn Trì Kính, hơi thở dồn dập.

“Anh Kính…” Giọng Dư Văn Gia khàn khàn gọi anh.

“Anh đây.” Giọng Trì Kính cũng hơi khàn.

Nghe giọng là biết có chuyện rồi, Trì Kính đưa tay sờ thử, Dư Văn Gia cau mày lại, lập tức nắm lấy tay anh.

Trì Kính khẽ cười: “Em muốn anh giúp hay không muốn anh giúp đây?”

Dư Văn Gia im lặng buông tay ra.

“Nằm xuống đi.” Trì Kính nói.

Dư Văn Gia nghiêng người nằm xuống, Trì Kính cũng quay người theo. Trì Kính đã tuốt giúp cậu hai lần, ban đầu còn nghĩ cậu còn trẻ, chắc sẽ nhanh thôi, ai ngờ cả hai lần đều khá lâu. Đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này cho người khác, trong lúc đó tai anh đỏ bừng cả lên. Dư Văn Gia rút mấy tờ khăn giấy từ tủ đầu giường đưa cho anh lau tay.

“Đừng lau nữa, không sạch được đâu.” Trì Kính nói, “Anh đi rửa tay luôn đây.”

Trì Kính khẽ cử động ngón tay: “Tay mỏi quá, lát nữa em phải xoa cho anh đấy.”

Dư Văn Gia liền xoa ngay, Trì Kính khẽ rụt tay lại, bật cười: “Anh còn chưa rửa tay nữa đó, em không chê bẩn à?”

“Dù sao cũng là do em làm bẩn.” Dư Văn Gia nhìn anh đáp.

“Bây giờ nói năng tỉnh bơ ha ” Trì Kính nhướn mày, “Lúc nãy thì ngại không cho anh chạm vào.”

Thật ra Trì Kính cũng không khá hơn, lúc hai người vào phòng tắm rửa sạch thì Dư Văn Gia mới phát hiện ra. Khi Trì Kính đang đứng rửa tay trước bồn, Dư Văn Gia bất ngờ ôm anh từ phía sau, không nói không rằng, đặt tay lên hạ thân của anh.

“Đừng…” Trì Kính giật mình. Lúc anh giúp người ta thì không thấy gì, nhưng bị người khác giúp lại thì đâm ra nhạy cảm, còn vô thức né về phía trước.

“Anh còn bảo em ngại.” Dư Văn Gia thì thầm bên tai, “Giờ là ai đang ngại nào?”

Cậu không cho anh tránh, siết eo anh giữ chặt lại trong vòng tay mình.

Trì Kính nhắm mắt, mày khẽ chau lại.

Dư Văn Gia cúi đầu hôn cổ anh, từ sau gáy hôn dần đến vành tai, dùng răng khẽ cắn nhẹ dái tai anh.

Trì Kính nhắm mắt lại, tay chống lên bồn rửa, thân người khẽ run. Giọng anh khẽ run lên, “Văn Gia…”

“Ừm.” Dư Văn Gia đáp, khẽ hôn lên tai anh, “Tai anh đỏ lắm đó, anh Kính.”

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn người trong gương: “Mặt cũng đỏ nữa.”

Trì Kính cúi đầu, không nói nên lời.

Dư Văn Gia khẽ nâng cằm anh lên: “Mở mắt ra.”

Trì Kính bị nâng cằm lên, theo phản xạ mở mắt, nhìn thấy hình ảnh mình trong gương thì lập tức nhắm mắt lại, quay mặt đi chỗ khác.

Hai người ở lại trong phòng tắm thêm nửa tiếng, cuối cùng lại phải tắm lại từ đầu. Sau khi đã có những tiếp xúc thân mật hơn, cả hai đứng tắm đối diện nhau cũng chẳng thấy ngượng ngùng gì nữa.

Thay đồ xong quay trở lại giường, Dư Văn Gia kéo Trì Kính đang nằm ngửa ôm trọn vào lòng mình.

Trì Kính vùi mặt vào ngực cậu, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương trên người Dư Văn Gia.

“Xoa tay cho anh đi.” Trì Kính đặt tay lên bụng dưới của cậu.

Dư Văn Gia nắm tay anh, vừa xoa vừa nói: “Vẫn còn mỏi à.”

Trì Kính khẽ bật cười: “Tay anh mỏi là vì ai hả? Được lợi rồi còn giả bộ ngoan ngoãn.”

“Thế anh thì sao?” Dư Văn Gia hỏi: “Vừa nãy có thoải mái không?”

“Còn phải khảo sát độ hài lòng nữa à?” Trì Kính cười khẽ hai tiếng.

“Ừ, phải đấy.”

“Cũng tạm.” Trì Kính cố ý nói, “Cảm giác kỹ thuật còn cần cải thiện thêm.”

Dư Văn Gia im lặng vài giây, bất ngờ phản đòn: “Thế anh cho em luyện tay nhé?”

Trì Kính thua liền, cười nói: “Sao lại là anh chứ?”

Dư Văn Gia nhìn anh: “Vì anh nói anh là của em mà.”