Nhưng không có nghĩa là không ghen chuyện mới
Dạo gần đây, Dư Văn Gia vừa kết thúc chuyến hỗ trợ y tế nên được nghỉ ngơi mấy ngày. Thế nhưng, sáng hôm sau cậu vẫn dậy rất sớm để làm bữa sáng cho Trì Kính.
Lúc Trì Kính mở mắt, trên giường chỉ còn lại một mình anh. Anh thay đồ rồi vào phòng tắm rửa mặt, phát hiện ngay cả kem đánh răng Dư Văn Gia cũng đã bóp sẵn.
Khi anh bước vào bếp, Dư Văn Gia đang đứng bên quầy cắt cam.
Trì Kính đi đến sau lưng Dư Văn Gia, khẽ bóp nhẹ cổ vai cậu: “Đến cả kem đánh răng cũng bóp giùm anh à?”
“Giúp anh tiết kiệm thời gian.”
“Em mà cứ thế này sớm muộn gì anh cũng thành lười biếng.” Trì Kính mỉm cười, “Sau này đừng làm giúp anh nữa, biết chưa?”
Dư Văn Gia không nói gì.
“Có nghe không đó?” Trì Kính nghiêng người, ghé sát lại nhìn Dư Văn Gia từ bên cạnh.
“Không nghe thấy.” Dư Văn Gia như chẳng mảy may để ý, chỉ nghiêng đầu liếc nhìn Trì Kính một cái, thản nhiên nói: “Em thích nuông chiều anh.”
“Ây, em thật là…” Trì Kính cũng không biết nên nói gì, mà dù có nói thì Dư Văn Gia cũng chẳng chịu nghe.
Dư Văn Gia cắt cam xong, bỏ vào đĩa trái cây, sau đó lấy thêm một cái ly, pha ngũ cốc với sữa nóng. Cậu nghiêng đầu ra hiệu cho Trì Kính mang đĩa trái cây ra bàn ăn.
Trì Kính đặt đĩa trái cây lên bàn, sau đó ngồi xuống bắt đầu ăn sáng. Dư Văn Gia mang ly ngũ cốc đến đưa cho anh, đồng thời hỏi: “Tối nay anh muốn ăn gì?”
Trì Kính nhớ ra mình đã hẹn ăn tối với Lục Tư Viễn từ trước, bèn nói: “Tối nay anh có hẹn ăn cơm với người ta, không ăn ở nhà đâu.”
“Hẹn với ai?”
“Lục Tư Viễn.”
Trì Kính vừa định đưa tay nhận lấy ly ngũ cốc từ tay Dư Văn Gia, nhung cậu đột nhiên rút tay lại.
Trì Kính ngẩng mặt nhìn cậu.
Dư Văn Gia đặt ly xuống bàn, ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn anh.
“Sao thế, nhìn anh làm gì?” Trì Kính bật cười, “Không phải anh không muốn ăn tối với em đâu, do anh hẹn với người ta từ trước rồi. Hôm trước nhờ cậu ấy giúp mới có thể sang Vân Nam gặp em được. Mời một bữa coi như cảm ơn thôi.”
Lúc trước hai người chỉ là danh nghĩa, Dư Văn Gia còn có thể cho qua chuyện cũ. Bây giờ đã là sự thật, nhất định phải tính sổ cho đàng hoàng mới được.
Dư Văn Gia cứ nhìn anh không nói gì, Trì Kính bắt đầu cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao em im re thế?”
“Em muốn tính lại nợ cũ với anh.”
Trì Kính chớp mắt một cái, hơi ngơ ngác: “Nợ gì? Tính lại gì cơ?”
“Chuyện cũ giữa anh và Lục Tư Viễn.”
Trì Kính càng thêm mơ hồ: “Bọn anh có chuyện gì đâu mà…”
“Trước đây anh ta từng theo đuổi anh.”
Trì Kính hết hồn, sau đó bật cười: “Em nghe ai nói thế?”
Trì Kính nghĩ bụng, với tính cách của Lục Tư Viễn chắc chắn không thể chủ động kể với Dư Văn Gia, có lẽ cậu nghe được từ Lý Triệt - người vốn thân với cả hai.
“Còn cười à?” Dư Văn Gia cố ý nghiêm mặt, “Nghiêm túc chút đi.”
“Rồi rồi.” Trì Kính lập tức thu lại nụ cười, làm ra vẻ nghiêm túc được hai giây, lại không nhịn được mà cười tiếp: “Chuyện đó mà cũng gọi là nợ cũ hả? Anh đâu có yêu đương gì với người ta. Với lại, chuyện bao nhiêu năm rồi, em không nhắc anh còn chẳng nhớ ấy chứ.”
Trì Kính đứng dậy, ngồi xuống ghế bên cạnh Dư Văn Gia, nghiêng đầu nhìn cậu: “Chẳng lẽ em nghĩ bây giờ người ta vẫn còn ý gì với anh à? Nhìn là biết không có rồi mà.” Trì Kính đưa ngón tay chọc nhẹ vào má Dư Văn Gia, “Em đang nghĩ gì thế?”
Dư Văn Gia quay đầu lại nhìn anh, ngón tay của Trì Kính vẫn còn đặt trên má cậu.
“Không nghĩ gì cả.” Dư Văn Gia nói, “Chỉ muốn xác nhận một chút.”
“Xác nhận gì cơ?”
“Xác nhận xem anh ta có từng theo đuổi anh hay không.”
Trì Kính bật cười: “Xác nhận xong thì sao? Có cần anh giữ khoảng cách với người ta không?”
“Không cần.”
Đầu ngón tay Trì Kính nhẹ nhàng lướt trên má cậu, cười nói: “Cứ tưởng em còn ghen cả mấy chuyện hồi xửa hồi xưa chứ.”
Dư Văn Gia bổ sung một câu: “Không cần giữ khoảng cách, nhưng cũng đừng gặp mặt quá thường xuyên. Em không ghen chuyện cũ, nhưng không có nghĩa là không ghen chuyện mới.”
Trì Kính cười một lúc lâu rồi mới đáp: “Biết rồi.”
“Thế tối nay anh vẫn đi ăn với người ta được chứ, sếp Dư?” Trì Kính nghiêng đầu hỏi.
Sếp Dư gật đầu: “Được. Nhưng nhớ về sớm.”
“Rõ, thưa sếp.”
Tối hôm đó, Trì Kính hẹn Lục Tư Viễn ở một nhà hàng Âu. Đây là nhà hàng do một người bạn đại học của anh đầu tư, mới khai trương không lâu. Tiện thể mời Lục Tư Viễn ăn cơm, anh cũng muốn đến ủng hộ một chút.
Hai người ăn gần xong thì bạn anh gọi điện hỏi đang ngồi ở bàn nào.
Trì Kính báo số bàn, chưa được bao lâu thì Allen được nhân viên dẫn đến.
Nhà hàng này do Allen góp vốn, y là cổ đông nhưng không quản lý việc vận hành hằng ngày nên hiếm khi có mặt. Hôm nay biết Trì Kính đến ăn mới đặc biệt ghé qua.
Trì Kính giới thiệu Allen với Lục Tư Viễn, hai người cười bắt tay chào hỏi.
“Hôm nay để tôi mời.” Allen nói.
“Đừng.” Trì Kính vội nói, “Đã nói tôi mời khách mà, sao để cậu trả tiền được.”
“Cậu đến nhà hàng của tôi ăn, sao để cậu trả tiền được?” Allen cười, “Thế không được.”
“Cậu mà làm vậy thì lần sau tôi không dám đến nữa đâu.”
“Đừng mà. Thôi được rồi, tôi không tranh với cậu nữa. Vậy tôi mời hai người uống rượu nhé, tiện thể có mấy người bạn cũng ở gần đây.”
Lục Tư Viễn cười nói: “Tôi xin phép không đi, tôi không uống rượu.”
"Không uống rượu thì uống cái khác cũng được mà." Allen cười nói, "Có cả đồ uống không cồn nữa."
Người ta đã cất công đến tận nơi mời đi uống rượu, hai người cũng ngại từ chối, nên cùng nhau đi theo.
Chỗ họ đến là một quán bar speakeasy. Vừa ngồi xuống, Trì Kính đã lấy điện thoại ra nhắn cho Dư Văn Gia: Có lẽ anh sẽ về muộn chút, bị rủ đi uống rượu rồi.
Dư Văn Gia: Với ai?
Trì Kính: Bạn học cũ.
Dư Văn Gia: Bạn học nào?
Trì Kính nhìn màn hình điện thoại, cười khẽ, thầm nghĩ đúng là tra hỏi kỹ thật.
Trì Kính: Bạn đại học, hôm sinh nhật anh em có gặp rồi đấy, người lai cao cao ấy.
Dư Văn Gia: Biết rồi.
Trì Kính: Hồi đó hình như anh ta còn có ý với em, nhớ không?
Dư Văn Gia: Không nhớ.
Trì Kính: Còn bày đặt giả vờ.
Dư Văn Gia: Khi nào về gọi em, em đến đón.
Trì Kính: Không sao đâu, anh không uống, anh lái xe về được mà.
Dư Văn Gia: Có uống hay không em vẫn đến đón.
Trì Kính: Vậy hai mươi phút nữa em đến nhé? Chưa biết họ sẽ uống đến bao giờ.
Dư Văn Gia: Em đến ngay cũng được.
Trì Kính khẽ cười, trả lời: Thế thì hơi sớm, cứ hai mươi phút nữa đi.
Dư Văn Gia: Được.
Hai mươi phút sau, Trì Kính nhận được tin nhắn của Dư Văn Gia: Em đến rồi.
Trì Kính: Để anh chào mọi người rồi ra ngay.
Lúc này Dư Văn Gia đã bước vào quán, cậu liếc mắt nhìn quanh một vòng, nhanh chóng thấy Trì Kính đang ngồi ở quầy bar.
Trì Kính nghiêng đầu, đang nói chuyện với người bên cạnh.
“Vậy hôm nay uống đến đây thôi nhé, tôi phải đi trước rồi, mọi người cứ uống tiếp đi.” Trì Kính nói rồi liếc nhìn Lục Tư Viễn, còn chưa kịp hỏi gì, Lục Tư Viễn đã đặt ly xuống: “Tôi cũng phải về rồi.”
“Mới được có bao lâu đâu mà đã muốn đi rồi.” Allen nói.
“Phải đi thật mà, có người đến đón, đang đợi ở ngoài.” Trì Kính cười đáp.
“Ai thế.”
Allen nói được nửa câu thì dừng lại, ánh mắt lướt qua Trì Kính, nhìn thấy Dư Văn Gia đang bước tới từ phía xa. Y nhớ người này rất rõ.
“Không phải đến tìm cậu đấy chứ?” Allen hơi nhướng mày, nhìn Dư Văn Gia rồi quay sang hỏi Trì Kính.
Trì Kính quay đầu nhìn theo ánh mắt y.
Hôm nay Dư Văn Gia được nghỉ, nhưng cũng không nhàn rỗi, cậu vừa từ phòng thí nghiệm ở trường về, trực tiếp đi tàu điện ngầm tới. Trên lưng còn đeo cả ba lô.
Dư Văn Gia bước đến gần, Allen mỉm cười chào: “Lâu rồi không gặp.”
Dư Văn Gia chỉ liếc y một cái, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu như một lời chào lịch sự.
"Xem ra vẫn còn nhớ tôi nhỉ." Allen cười nói.
Dư Văn Gia quay sang hỏi Trì Kính: “Đi được chưa?”
“Vội thế.” Allen mỉm cười, “Không ngồi lại uống chút gì sao?”
Dư Văn Gia đáp: “Tôi đến đón người, không uống rượu.”
Allen nhìn Trì Kính một cái: “Thật sự không ở lại thêm chút à?”
“Không đâu.” Trì Kính lắc đầu, cầm lấy điện thoại trên bàn, “Phải về rồi.”
Allen bật cười: “Đừng nói là vì cậu ấy đến đón mà cậu mới nhất định phải về đấy nhé.”
Trì Kính liếc nhìn Allen một cái, nhất thời không đáp.
Allen tưởng Trì Kính ngầm thừa nhận, xoay nhẹ ly rượu trong tay, trêu chọc: “Cậu ấy bảo đi là cậu đi liền, quyền phát ngôn ở chỗ cậu ấy lớn thật đấy.”
Trì Kính còn chưa lên tiếng, Dư Văn Gia đã kéo anh đứng về phía mình, giọng điềm tĩnh mà dứt khoát: “Tôi là người nhà của anh ấy, có quyền lớn thì có vấn đề gì sao?”
Allen hơi nheo mắt lại: “…Người nhà?”
Dư Văn Gia quay sang nhìn Trì Kính: “Ngồi với anh ta nửa tiếng rồi mà vẫn chưa nói với anh ta là mình kết hôn rồi à?”
Allen ngẩn người, kinh ngạc nhìn Trì Kính: “Kết hôn rồi?”
Không khí có hơi rối loạn, Lục Tư Viễn ở bên cạnh chỉ cười rồi lại ngồi xuống.
Dư Văn Gia nắm lấy tay Trì Kính, ngón tay day nhẹ lên chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út của anh, chau mày: “Đeo cái nhẫn này cũng như không.”
“Lỗi anh.” Trì Kính bật cười, “Vì đã không giơ tay lên khoe trước mặt anh ta một cái.”