Vừa tốt nghiệp chúng tôi tổ chức đám cưới, cả trường ai cũng biết.
Bây giờ, ngay trước mặt bao người bạn cũ, hai người họ kè kè bên nhau, nói cười với mấy vị giáo sư từng dạy chúng tôi.
Nhưng sắc mặt mọi người trong phòng thì chẳng mấy vui.
Tôi với thầy cô bạn bè vẫn thân hơn hẳn anh.
Cũng không hiểu anh lấy gan ở đâu dẫn hẳn “tiểu tam” đến buổi họp lớp.
Thầy giáo vừa thấy tôi liền bước tới hỏi:
“Tô Thanh à, hai đứa em…”
“Thầy ơi, Châu Tử Lăng ngoại tình, cô kia là người anh ta dẫn về.
Em phát hiện xong nên mới ly hôn, giờ đang trong thời gian suy nghĩ ly hôn đấy ạ.”
Thầy và mọi người nghe xong đều nhìn nhau sững sờ.
Mấy người đang tán gẫu với anh ta và Từ Nguyệt cũng lập tức lạnh nhạt.
Tôi đâu có mắc “chứng xấu hổ khi ly hôn”.
Hôm nay tôi đến là để treo ngược Châu Tử Lăng và Từ Nguyệt lên cột nhục.
Anh ta không ngờ tôi nói thẳng, trợn trừng nhìn tôi.
Tôi chỉ khẽ gật đầu với anh ta, rồi quay sang cười nói với bạn bè và thầy cô.
Đợi đến lúc sắp muộn, tôi xin phép thầy ra về, vì còn tiệc cần tới.
Vừa ra cửa, có người níu cánh tay tôi lại, quay đầu lại mới thấy đó là Châu Tử Lăng.
“Có phải chuyện công ty bây giờ là do em giở trò không?”
À, xem ra bọn họ đã bắt đầu hành động rồi.
Tính ra đến ngày thứ 29 của giai đoạn suy nghĩ ly hôn, ngày mai là ngày thứ 30, có thể đến lấy giấy chứng nhận ly hôn.
“Công ty anh liên quan gì đến tôi, cổ phần cũng bán cả rồi, hoạt động kinh doanh cũng đã rút hoàn toàn, muốn đổ tội gì lên đầu tôi nữa?”
Anh sững lại, có lẽ không ngờ tôi có thể buông tay dứt khoát như thế.
“Tôi còn có việc, à đúng rồi, mai là ngày cuối cùng của thời gian suy nghĩ, mười giờ sáng ngày kia gặp nhau ở Cục Dân Chính nhé.”
Nói xong, tôi xoay người sang phòng bao khác, so với cãi cọ với anh ta, kiếm tiền vẫn quan trọng hơn.
Mở cửa phòng đã nghe tiếng gọi của Châu Thần Cảnh:
“Thanh Thanh, dành cho cậu chỗ này nè, qua đây ngồi.”
Anh hạ giọng hỏi tôi:
“Sao cậu đến muộn thế, mau ăn chút gì đi.”
Tôi và Châu Thần Cảnh quen nhau từ lâu, chúng tôi học chung cấp ba với Châu Tử Lăng, chỉ khác anh hơn hai khóa.
Lúc tôi và Châu Tử Lăng học lớp 10 thì anh đang lớp 12.
Tôi giao thiệp rộng, nghe nói anh không chỉ cao ráo đẹp trai, mà còn cực kỳ thông minh, mới lớp 11 đã được đại học tuyển thẳng.
Khi ấy tôi đã muốn làm quen với “anh trai học bá” nổi tiếng đẹp trai này.
Sau đó, có lần tôi bị bạn phía sau đạp vào giày ngã khi đang tập thể dục giữa giờ, đúng lúc Châu Thần Cảnh phụ trách giám sát.
Anh đưa tôi lên phòng y tế, tôi nhân tiện xin cách liên lạc của anh.
Từ đó hễ gặp nhau trong trường, tôi đều chào hỏi, tán gẫu.
Nhờ anh, tôi tham gia hội học sinh, cùng anh trong ban tuyên truyền.
Nhưng hồi đó anh chỉ là trưởng ban danh nghĩa, còn tôi thì có năng khiếu vẽ nhiều năm, phụ trách thiết kế áp phích cho các hoạt động.
Chúng tôi dần thân thiết từ đợt chuẩn bị tuyên truyền hội thể thao của trường.
Anh phụ trách mọi việc của ban tuyên truyền.
Tôi thường xuyên trao đổi với anh về nội dung poster, vì thế hai đứa nói chuyện ngày càng nhiều, chủ đề trời nam biển bắc gì cũng có.
Gần gũi anh là điều dĩ nhiên.