Ngày Có Chút Ấm

Chương 1



Khi tôi đỗ đại học, bà nội dọa chếc để không cho tôi đi học.  

 

Nhưng bố kiên quyết đưa tôi lên xe.  

 

Tôi hỏi ông: "Nếu bà thật sự chếc thì sao?"  

 

Bố cúi đầu im lặng một lúc, khi ngước mắt lên, trong mắt đã ngấn lệ.  

 

Ông nói: "Bà ấy lẽ ra nên chếc từ lâu rồi."

 

1

 

Những năm 80, nhà nào cũng mong có con trai.  

 

Nhưng bố mẹ tôi kết hôn năm năm mà vẫn chưa có lấy một đứa con.  

 

Bà nội lo lắng đến mức cầu trời khấn đất, hỏi quỷ hỏi thần.  

 

Mọi người đều bảo muốn có cháu trai thì trước tiên phải nhận nuôi một đứa trẻ về.  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Đúng lúc đó, một gia đình ở làng bên sinh con gái nhưng không muốn nuôi.  

 

Vậy là bà nội lén lút trong đêm ôm tôi về nhà.  

 

Nhưng vừa bước vào cửa, mẹ mới của tôi – người tôi còn chưa kịp gặp mặt – đột nhiên ngã xuống đất, toàn thân co giật.  

 

Đến khi bố gọi được bác sĩ trong làng đến, cơ thể mẹ đã lạnh cứng.  

 

Đúng vào lúc đó, tôi – đứa trẻ chỉ mới vài tháng tuổi – lại vô tư bật cười.  

 

Bà nội, vốn đã sợ hãi và tức giận, giáng ngay một cái tát mạnh vào mặt tôi.  

 

Cái tát ấy khiến tôi khóc không thành tiếng, khuôn mặt nhỏ bé tím tái vì nghẹn.  

 

Bà quăng tôi vào chiếc giỏ đựng cỏ lợn, lớn tiếng mắng tôi là sao chổi, thề rằng sẽ ch//ặt tôi ra làm mảnh nhỏ để ném cho lợn ăn.  

 

Thời đó, nông thôn vừa khép kín vừa mê tín, ai cũng tin rằng tôi vừa bước vào cửa thì mẹ chết, chắc chắn là điềm xấu.  

 

Khi mọi người xung quanh xì xào bàn tán, nghĩ cách trừ khử tôi, thì bố – người đàn ông vừa mất vợ xông đến.  

 

Ông lóng ngóng ôm chặt tôi vào lòng, nói: "Đây là một sinh mệnh, đã nhận về thì phải có trách nhiệm."  

 

Nhưng bà nội không quan tâm đến trách nhiệm. Bà nhận nuôi tôi chỉ với hy vọng rằng tôi có thể mang lại một đứa cháu trai cho bà.  

 

Nhưng giờ đây, cháu trai thì không thấy đâu, mà người phụ nữ duy nhất trong nhà có thể sinh con lại chết.  

 

Bà nhìn tôi với ánh mắt sắc như dao, chỉ hận không thể lập tức ch//ém tôi thành từng mảnh.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Bố tôi, người luôn nổi tiếng hiếu thuận, lần đầu tiên dám chống đối bà để bảo vệ tôi.  

 

Ông nói: "Đều là mê tín! A Hương c.h.ế.t vì sao, người khác không rõ nhưng mẹ chẳng lẽ lại không biết?"  

 

Câu nói ấy khiến bà nội sững sờ, bỗng chốc cứng họng, tức giận đến mức không nói thành lời.  

 

Những người xung quanh ai nấy đều trách bố bị quỷ ám, vì một đứa trẻ xui xẻo mà dám cãi lời mẹ mình.  

 

Nhưng mặc kệ ai nói gì, ai chửi rủa thế nào, bố vẫn kiên quyết giữ tôi lại.  

 

Ông sợ chỉ cần buông tay, tôi sẽ bị người ta hại chết, nên cứ thế ôm tôi lo liệu tang lễ cho mẹ.  

 

Trong tang lễ, ai ai cũng nhìn tôi – một bé gái mấy tháng tuổi – bằng ánh mắt đầy ác ý.  

 

Chỉ có bố, trong cái thời mà con gái toàn bị đặt tên là Chiêu Đệ, Phán Đệ, lại đặt cho tôi một cái tên rất ấm áp: Điền Tiểu Noãn.  

 

Bà nội lập tức nổi trận lôi đình.  

 

Bà nghiến răng ken két, đứng trước cửa thề rằng nhất định sẽ tìm cơ hội g/iế/t tôi.  

 

2

 

Từ hôm đó, tấm lưng của bố trở thành hy vọng sống của tôi.  

 

Dù đi đâu, ông cũng địu tôi trên lưng.  

 

Mọi người cười nhạo ông – một người đàn ông lại cứ cõng theo một đứa bé xui xẻo.  

 

Những lời chế giễu ngày càng nhiều, cũng chẳng còn ai giới thiệu mối cho bố nữa.  

 

Điều này khiến bà nội càng thêm căm ghét tôi.  

 

Cuối cùng, khi tôi được sáu tháng tuổi, bà tìm được cơ hội để ra tay.  

 

Bà nhân lúc bố chợp mắt, lặng lẽ bế tôi n/ém vào chum nước.  

 

Tôi vù/ng vẫ/y trong nước, bà thì khoanh tay đứng bên cạnh nhìn, đôi mắt tam giác ánh lên vẻ độc ác.  

 

Khi thấy tôi cố bám lấy miệng chum để ngoi lên, bà lại nh/ấn đầu tôi xuống.  

 

Vừa nh/ấn, bà vừa chửi tôi là đồ con hoang, là thứ chỉ tổ mang xui xẻo đến cho gia đình.  

 

Lúc tôi gần như ng/ạt th/ở, bố giật mình tỉnh dậy và lao đến, vớt tôi ra khỏi nước.  

 

Ngày hôm đó, bố và bà nội cãi nhau một trận dữ dội.