Ngày Có Chút Ấm

Chương 2



Bà nội ngồi bệt xuống đất gào khóc, liên tục nói tôi là sao chổi, từ lúc tôi vào nhà này thì gia đình chẳng có một ngày yên ổn.  

 

Bà chửi tôi làm liên lụy đến bố, khiến ông không lấy được vợ, khiến nhà họ Điền sắp tuyệt hậu.  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Đối mặt với đứa trẻ sáu tháng tuổi như tôi, bà nội trút ra toàn bộ những lời độc địa nhất trên đời.  

 

Nhưng bố vẫn không nhượng bộ.  

 

Bà nội liền kéo một chiếc ghế đến, trèo lên đặt cổ vào sợi dây thừng treo trên xà nhà.  

 

Bà nói, hôm nay nếu tôi không ch/ết thì bà sẽ ch/ết.  

 

Vừa thoát khỏi cơn hoảng loạn, tôi òa khóc lớn, cuộn tròn trong lòng bố mà nức nở không thôi.  

 

Bố – người vừa nãy còn đang lớn tiếng cãi vã lập tức im bặt.  

 

Cánh tay đang ôm tôi bỗng nới lỏng.  

 

Khóe miệng bà nội khẽ nhếch lên.  

 

Bà tin rằng bố sẽ chọn bà.  

 

Bởi vì trước nay, chỉ cần có xung đột, mỗi khi bà thắt dây thừng lên cổ, bố sẽ lập tức khuất phục.  

 

Chiêu này chưa bao giờ thất bại.  

 

Năm 1973, khi bố tôi đỗ đại học, bà cũng đã dùng cách này. 

 

3

 

Năm đó, bố tôi đỗ vào một trường đại học ở Bắc Kinh, nhưng bà nội không cho ông đi học.  

 

Khi giấy báo trúng tuyển đến tay bố, cả trấn đều xôn xao.  

 

Một chuyện vẻ vang đến vậy, nhưng bà nội chỉ phì mấy ngụm nước bọt.  

 

Ngay vào khoảnh khắc huy hoàng và hạnh phúc nhất trong đời bố, bà nội đưa cổ vào sợi dây thừng.  

 

Bà nói: "Cái đại học vớ vẩn này, mày mà dám đi, tao c.h.ế.t ngay cho mày xem!"  

 

Thầy giáo đi cùng khuyên nhủ: "Con trai đi học đại học, sau này làm cán bộ, là cơ hội để nhà họ Điền rạng danh!"  

 

Thầy giáo thậm chí còn nói, nếu gia đình khó khăn, ông sẽ lo tiền học phí.  

 

Nhưng bà nội chẳng thèm nghe, gào khóc om sòm: "Chẳng có gì quan trọng bằng tao, một bà già này! Con tao mà đi rồi, tao ốm đau tàn phế thì ai lo cho tao? Nó không được rời khỏi tao, nó phải ở bên cạnh hầu hạ tao!"  

 

Bố tôi, khi đó mới 20 tuổi, nhìn vết hằn đỏ trên cổ bà, sợ đến mức run rẩy cầu xin.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng không ai để ý đến cảm xúc của ông.  

 

Thậm chí những người trong làng vừa khen ngợi việc học hành còn tốt đẹp, giờ cũng đổi giọng: "Học hành sao quan trọng bằng mẹ ruột?"  

 

Có người ghen tị vì bố tôi đỗ đại học, sợ ông sau này làm quan lớn, kiếm được nhiều tiền, nên hùa vào nói: "Vì đi học mà hại c.h.ế.t mẹ ruột thì là kẻ đại bất hiếu, làng này không chứa loại người như thế!"  

 

Trước sự đe dọa của bà nội và cả làng, cuối cùng, bố tôi bật khóc, ném tờ giấy báo trúng tuyển vào lửa.  

 

Chỉ một lần ném ấy, cuộc đời bố vĩnh viễn bị chôn chặt trong ngôi làng nhỏ này, không còn cơ hội bước ra thế giới rộng lớn.  

 

Từ đó về sau, từng giọt nước mắt bố tôi nuốt vào trong lòng đều trở thành dưỡng chất nuôi lớn sự ích kỷ của bà nội.  

 

Bà còn đắc ý khoe khoang với người khác:  

 

"Mơ mà bỏ tao đi học đại học! Không có cửa đâu! Tao có đủ cách để trói nó ở lại mà hiếu thuận với tao!"  

 

"Cha nó mất sớm, tao cực khổ nuôi nó lớn, sao có thể để nó chạy mất?"  

 

"Nó mơ à! Nó đi học rồi, ai cày ruộng cho tao? Việc nhà ai làm?"  

 

"Nó phải ở lại, lấy vợ sinh con, cho tao một đứa cháu trai béo tròn!"  

 

Sau này, cán bộ trên trấn thấy bố có học thức, muốn mời ông đi dạy học.  

 

Nhưng bà nội cũng không cho.  

 

Bà cầm cuốc xua đuổi đám cán bộ, còn tuyên bố: "Không ai được nhòm ngó con trai tao! Nó chỉ có thể ở lại hầu hạ tao!"  

 

Bố tôi, người có học thức nhất trong làng, cuối cùng lại trở thành trò cười trong bữa cơm của dân làng.  

 

Mọi người cười nhạo ông học hành mười mấy năm, rốt cuộc vẫn chỉ là nông dân như bao người khác.  

 

Nhưng bà nội lại hài lòng vô cùng.  

 

Bà nói, số mệnh bố vốn là cày ruộng, phải ở nhà lấy vợ sinh con mà phụng dưỡng bà.  

 

Một người từng có tiền đồ rực rỡ, cuộc đời lại bị sợi dây thừng trong tay bà nội chặn đứng.  

 

Giờ đây, bà lại dùng sợi dây ấy để quyết định sinh tử của tôi.  

 

Chỉ cần bố như trước đây, một lần nữa thỏa hiệp, thì tôi sẽ không còn đường sống.  

 

4

 

Bà nội kiễng chân, làm bộ kéo căng sợi dây, lặp lại lời cũ:  

 

"Hôm nay mày không g.i.ế.c nó, thì tao c.h.ế.t ngay tại đây! Để cho thiên hạ phỉ nhổ mày đến chết!"