Bố ngẩng lên, mắt đã ánh nước:
"Bà ta lẽ ra nên c.h.ế.t từ lâu rồi."
Nói xong câu đó, ông như trút được gánh nặng, nhìn tôi và nói:
"Cuộc đời chúng ta không nên bị trói buộc bởi sự sống c.h.ế.t của người khác.
Chúng ta phải sống vì chính mình!"
Dưới sự dìu dắt của bố, tôi không chỉ học đại học mà còn tiếp tục thi lên cao học.
Ngày tôi nhận bằng tốt nghiệp, bố cứ cầm nó, sờ đi sờ lại, liên tục hít mũi.
Con đường bố muốn đi, tôi đã thay bố đi qua một lần.
Nhưng ánh mắt ông vẫn lấp đầy tiếc nuối.
16
Năm đầu tiên đi làm, tôi đưa bố đến Bắc Kinh, ghé thăm trường đại học mà ông từng thi đỗ năm xưa.
So với trước kia, ngôi trường đã thay đổi hoàn toàn.
Nhưng bố tôi, tóc đã bạc trắng, khuôn mặt đầy dấu vết thời gian.
Bố đứng trước cổng trường, nhìn tấm biển tên trường, đọc đi đọc lại nhiều lần.
Trước cổng, những sinh viên trẻ trung đầy sức sống lướt qua từng tốp.
Bóng dáng của họ lướt ngang qua bố tôi, từng lớp từng lớp chồng lên nhau.
Qua họ, tôi dường như nhìn thấy hình ảnh của bố ngày ấy.
Bố tôi cũng từng rạng rỡ như họ, từng ôm ấp những hoài bão lớn lao.
Bố nhìn bóng dáng họ đến ngẩn ngơ.
Rất lâu sau, ông khẽ nói:
"Bố đã suýt chạm được vào mặt trăng rồi...
Nhưng trời lại sáng mất rồi."
Đôi mắt đã đục ngầu của ông ánh lên tia nước.
Ông lặp đi lặp lại với tôi:
"Chỉ suýt chút nữa thôi.
Chỉ một chút nữa thôi là bố đã có thể vào đại học, đã có thể cưới Tiểu An rồi."
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đã hằn sâu những dấu vết của năm tháng.
Ông giơ hai ngón tay, run rẩy nói:
"Chỉ cách một chút xíu thôi..."
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nhưng chính cái 'chút xíu' ấy, đã giam cầm bố suốt cả cuộc đời.
Ông đã chạy trốn suốt bao năm, nhưng chưa từng thoát ra được.
Bố nắm tay tôi, lặp lại lời dặn dò:
"Tiểu Noãn, con nhất định phải sống thật tốt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Con sống tốt, thì bố mới không cảm thấy mình đã lãng phí một kiếp làm người."
17
Tôi đã sống thật tốt, đúng như mong ước của bố.
Tôi có một công việc ổn định, có một người yêu thương tôi hết lòng.
Sau khi kết hôn và sinh con gái, một ngày nọ, bố bỗng nằng nặc đòi quay về quê.
Không thuyết phục được ông, tôi đành đưa bố trở lại căn nhà nhỏ năm xưa.
Khoảnh khắc mở cửa, ánh nắng ùa vào theo.
Căn nhà cũ kỹ ấy, trong khoảnh khắc đó, như có thêm hơi ấm.
Bố nói: "Năm đó, khi chúng ta dọn vào, cũng là một ngày nắng đẹp như thế này."
Tôi chợt nhớ ra.
Cũng vào một ngày nắng đẹp thế này, dì Lưu từng mở cửa, nhìn ánh mặt trời mà nói:
"Về sau, cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng ấm áp hơn!"
Nhiều năm đã trôi qua, nhưng mỗi khi nghĩ đến câu nói ấy, tôi vẫn luôn cảm giác như dì Lưu vẫn đang ở ngay bên cạnh.
Hôm đó, bố dọn dẹp căn nhà sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Nhưng ông càng già lại càng bướng bỉnh, nhất quyết không chịu để tôi giúp.
Lúc ông lục lọi đồ đạc, tôi tình cờ thấy hai chiếc váy hoa nhí mà ông lấy ra từ tủ cũ.
Tôi cười đùa trêu ông:
"Nếu dì Lưu còn sống, chắc chắn dì sẽ chê bố già rồi mà còn cứng đầu."
Bố bật cười: "Bố cũng chê cô ấy đây! Không biết già rồi thì cô ấy sẽ ra sao nhỉ?"
Vừa nói, ông vừa cẩn thận gấp hai chiếc váy lại ngay ngắn.
"Tiểu An của bố cả đời chưa từng có một ngày vui vẻ, ở bên đó chắc cô ấy đang sống những ngày thật tốt rồi nhỉ."
Nghe câu ấy, tôi không kìm được nữa, chạy ra ngoài khóc nức nở.
Lau mặt xong, tôi quay lại thì thấy bố đã nằm trên giường, ngủ say.
Gương mặt ông thanh thản, khóe môi vương ý cười.
Trong vòng tay, ông ôm chặt hai chiếc váy hoa ấy.
Bố tôi đã ngủ rồi.
Lần này, chắc ông đã gặp lại dì Lưu, cùng nhau trò chuyện rồi nhỉ.
Khi thu dọn di vật, trên chiếc giường cưới mà bố và dì Lưu từng mua để chuẩn bị kết hôn, tôi tìm thấy những chữ cuối cùng mà bố khắc lại:
ngày có chút ấm.
năm có chút an.
chúc tốt lành.
(Hết)