Ngày Có Chút Ấm

Chương 9



Mặt ông méo mó vì giận dữ, cả người như một con thú dữ mất kiểm soát.  

 

Ông gằn từng chữ:  

 

"Không được nhắc đến Tiểu An. Ai dám nói nữa, tôi g.i.ế.c kẻ đó!"  

 

Nếu không phải dân làng kịp kéo bà nội ra, có lẽ hôm nay bà đã không thể rời đi.  

 

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y bố, gọi ông mấy tiếng, ông mới dần tỉnh táo lại.  

 

Ông chỉ vào bà nội, hỏi tôi:  

 

"Tiểu Noãn, bà ta là ai?  

 

"Tại sao lại dám mắng Tiểu An của bố?"  

 

Sau khi dì Lưu mất, bố chưa từng khóc một giọt nước mắt nào.  

 

Nhưng kể từ ngày đưa dì lên núi, tinh thần ông bắt đầu bất thường.  

 

Bây giờ, ông chỉ nhận ra mình tôi, ngoài ra chẳng nhớ ai cả.  

 

Tôi vỗ về bố, nói:  

 

"Đừng chấp nhặt với mụ phù thủy đó."  

 

Bố buông con d.a.o xuống, căm hận nói:  

 

"Nếu bà dám mở miệng nói thêm một lời về Tiểu An, tôi sẽ không tha cho bà!"  

 

Bà nội trợn tròn mắt, hoảng loạn hỏi tôi:  

 

"Bố mày điên rồi sao?!  

 

"Tao là mẹ ruột nó mà! Sao nó có thể không nhận tao?"  

 

Bà nội tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, ngồi bệt xuống góc tường khóc.  

 

Bà không còn gào thét như trước, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, dùng đôi bàn tay bẩn thỉu lau đi lau lại.  

 

Nhưng tôi chẳng thể nào thấy thương hại bà được.  

 

Nếu không có bà, bố tôi đã có thể vào đại học, có một tương lai tốt đẹp hơn.  

 

Ông đã có thể cưới người con gái ông yêu, có một cuộc đời hạnh phúc trọn vẹn.  

 

Nếu không phải bà đã nhấn chìm tia hy vọng cuối cùng của dì Lưu, dì ấy đã không chết, bố tôi đã không trở nên như thế này.  

 

Bà ích kỷ hưởng lợi cả đời, nhưng đã hủy hoại hoàn toàn hai con người đáng lẽ có thể hạnh phúc. 

 

Nghĩ đến đây, tôi thậm chí muốn đá bà mấy cú.  

 

Nhưng đúng lúc tôi giơ chân lên, bố kéo tôi lại.  

 

Ông nói:  

 

"Tiểu Noãn, đừng để bẩn chân mình."  

 

Rồi ông quay sang bà nội, nói câu cuối cùng của đời mình với bà:  

 

"Khi bà chết, tôi sẽ không quay về.  

 

"Tôi vĩnh viễn không muốn trở lại nơi đã nhốt tôi suốt cả cuộc đời!"

 

15

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Những năm tôi học cấp ba, bố lúc tỉnh lúc mê.  

 

Nhưng có hai chuyện mà ông luôn tỉnh táo—  

 

học hành và kiếm tiền.  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Hai chuyện này, ông chưa bao giờ lơ là.  

 

Về học hành, khi tỉnh táo, ông dặn tôi nhất định phải cố gắng học tập, thi đậu vào một trường đại học ở Bắc Kinh.  

 

Khi lú lẫn, ông ôm sách của tôi, học suốt cả đêm, miệng cứ lẩm bẩm: "Sắp thi đại học rồi, phải cố gắng, học giỏi rồi về cưới Tiểu An."  

 

Về kiếm tiền, khi tỉnh táo, ông nói phải kiếm đủ tiền để nuôi tôi học đại học.  

 

Khi lú lẫn, ông nói phải kiếm tiền để cho Tiểu An một mái nhà.  

 

Trên đầu giường, ông cứ khắc đi khắc lại hai chữ: học đại học – cưới Tiểu An.  

 

Tôi thường nhìn những chữ ấy mà nước mắt lặng lẽ rơi.  

 

Tôi sợ một ngày nào đó, bố cũng sẽ bỏ tôi mà đi, như dì Lưu vậy.  

 

Nỗi lo ấy đeo bám tôi suốt ngày đêm, khiến thành tích học tập của tôi tụt dốc không phanh.  

 

Cứ tiếp tục thế này, đừng nói đến đại học, ngay cả tốt nghiệp cấp ba tôi cũng chưa chắc trụ nổi.  

 

Giáo viên nhận ra sự bất thường của tôi.  

 

Hôm giáo viên đến thăm nhà, ông đã bảo tôi tránh đi, rồi trò chuyện với bố rất lâu.  

 

Sau khi giáo viên rời đi, bố lần đầu tiên khóc trước mặt tôi.  

 

Ông nói:  

 

"Tiểu Noãn, từ nay về sau, hai bố con mình phải sống thật tốt, được không?"  

 

"Con chăm chỉ học hành, bố sẽ sống thật tốt."  

 

"Bố muốn nhìn thấy con vào đại học, nhìn con kết hôn với người con yêu, sinh con đẻ cái."  

 

"Chúng ta phải sống thật tốt cuộc đời của chính mình!"  

 

Những lời này, bố nói rất dứt khoát.  

 

Và ông cũng đã làm được.  

 

Ông bắt đầu cười nhiều hơn, bắt đầu ăn uống đúng bữa, bắt đầu học theo dì Lưu, tự tay nấu cơm mang đến cho tôi.  

 

Cửa tiệm của ông ngày càng phát đạt.  

 

Không ai nhận ra được, trong lòng ông đã đầy rẫy những vết thương rỉ máu.  

 

Ông gắng gượng chống đỡ cả thân xác đã mục nát, để nâng đỡ tôi bước vào cánh cổng đại học.  

 

Tin tôi đỗ đại học truyền về làng.  

 

Bà nội nhờ người nhắn lại:  

 

"Nếu nó để con nhỏ này vào đại học, tôi sẽ treo cổ c.h.ế.t cho nó xem!"  

 

Bố tôi cúi đầu, bật cười khinh miệt.  

 

Tôi hỏi bố:  

 

"Bố ơi, nếu bà thực sự c.h.ế.t thì sao?"