Bỗng phía sau vang lên tiếng hô hoán dồn dập:
“Châu Châu! Châu Châu!”
Một con tuấn mã lao nhanh như gió vụt qua trước mặt chúng ta.
Đến khi nhìn kỹ, mới nhận ra người cưỡi ngựa chính là Thẩm Nguyên An.
Cha mẹ ta đều tròn mắt kinh ngạc.
Đệ đệ ta thì lẩm bẩm:
“Thẩm thế tử… sao cứ ngốc nghếch thế nhỉ?”
Chẳng mấy chốc, Thẩm Nguyên An lại cưỡi ngựa quay về, cả người bụi đất lấm lem.
Hắn nhảy xuống ngựa, đứng trước mặt ta, có phần lúng túng:
“Ta… ta tưởng nàng đi theo Lý Minh Hằng về Thương Châu rồi.”
Thật là… ngốc nghếch đến đáng yêu.
Ta chẳng buồn để ý, xoay người bước đến Đông thị, định dạo chơi một vòng.
Cha mẹ cùng tỷ đệ ta đã sớm rời đi.
Thẩm Nguyên An sánh bước bên ta, ta đi đâu mua gì, hắn đều theo sát, móc bạc trả tiền.
Hắn vui vẻ nói:
“Ta và Tề Doanh đã giải trừ hôn ước rồi. Nàng ấy cứu được Công chúa Trường Ninh, được phong làm hầu gia. Nay nàng ấy là nữ hầu tước đầu tiên ở kinh thành, uy phong lẫm liệt, chẳng còn cần một hôn ước để bảo hộ nữa.”
Ta liếc nhìn hắn, khẽ ra hiệu:
【Vậy thì sao?】
Thẩm Nguyên An càng đắc ý, ánh mắt rạng rỡ:
“Châu Châu, hiện tại ta không cần phải giả vờ bất tài nữa. Ta đã quyết định sang năm sẽ dự khoa cử, nhất định sẽ đỗ đạt làm quan. Đến lúc ấy, ta và Lý Minh Hằng cùng thi, ta tuyệt đối không kém hắn!”
Ta cúi đầu chọn một chiếc bùa bình an, thử ướm trên đai lưng hắn, rồi nghiêng đầu nhìn hắn ra dấu:
【Ngươi cứ luôn so đo với hắn làm gì?】
Thẩm Nguyên An thoáng lúng túng, giọng có chút ngượng ngùng:
“Vì ta muốn nàng biết… người nàng chọn, không sai.”
Ta khẽ cau mày, nhìn hắn đầy nghi hoặc:
【Ta khi nào đã chọn ngươi?】
Thẩm Nguyên An gãi đầu cười khúc khích:
“Ta nghe mẫu thân nàng nói, khi nàng ở nhà họ Lý, chưa từng tiêu xài đến một đồng của Lý Minh Hằng.
Thế mà… nàng lại chịu tiêu tiền của ta.”
Ta khựng lại, không nói thêm lời nào.
Thẩm Nguyên An này… đôi khi ngốc nghếch đến đáng ghét. Nhưng cũng đôi khi… ngốc đến mức khiến người ta thấy có chút đáng yêu.
15. Phiên ngoại
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cha mẹ của Thẩm Nguyên An vẫn thường cảm thán:
“Thằng bé này ngốc nghếch mà lại có phúc ngốc, mới cưới được một người vợ như Tạ Bảo Châu.”
Nghe vậy, Thẩm Nguyên An đương nhiên hãnh diện vô cùng.
Vợ hắn mà, bản lĩnh nào thiếu?
Từ Thương Châu dẫn cả nhà trốn nạn đến tận kinh thành, không chỉ giữ được mạng sống, mà còn một tay kéo đổ Triệu Đông Niên.
Thẩm Nguyên An đã từng nghi hoặc: vì sao vị Hộ bộ Thượng thư vốn quen thói “giữ mình trong sạch” kia, lại mời hắn đến phủ dùng bữa khuya?
Đến sau này mới vỡ lẽ—thì ra chính phu nhân đã nắm được nhược điểm của ông ta!
Nhạc phụ hắn làm đầu bếp ở phủ Thượng thư, mỗi khi dọn món nào, khách có kỵ gì, tất cả đều kể lại với phu nhân.
Tích tiểu thành đại, nàng dần lần ra dấu vết, đoán được Hộ bộ Thượng thư có thông đồng với thương nhân giàu có ở kinh thành.
Phu nhân còn giả nét chữ của ông ta, viết ra tên của gã thương nhân kia rồi lặng lẽ đưa vào phủ Thượng thư.
Ngay đêm hôm đó, Hộ bộ Thượng thư đã tìm đến hắn.
Trên tiệc rượu, vị Thượng thư kia mặt mày ủ rũ, buồn bã nói:
“Thế tử, ta thực sự chỉ tham một chút thôi, mà cũng chỉ lấy tiền của đám thương nhân, tuyệt không động đến mỡ m.á.u của dân đen!”
Hồi ấy Thẩm Nguyên An còn lấy làm lạ, sao đột nhiên ông ta lại nói vậy.
Nhưng hắn cũng thuận nước đẩy thuyền, đáp:
“Vậy phải xem thành ý của đại nhân thế nào rồi. Ngài cũng biết, lần cứu tế vừa rồi thất thoát không ít, Triệu Đông Niên nhất định sẽ tìm một kẻ c.h.ế.t thay. Đại nhân nếu còn muốn chỉ lĩnh bổng lộc mà không làm gì, ta đây không ngại đến trước mặt Triệu đại nhân khoe khoang: đại nhân đã về phe Thẩm gia chúng ta.”
Hộ bộ Thượng thư vội vã chắp tay, khóc không ra nước mắt:
“Thế tử, từ lúc bước chân vào cửa nhà ngài, ta dù không muốn làm người Thẩm gia, cũng đã là người Thẩm gia rồi!”
Thế là lão bị ép buộc phải chọn phe, hết lòng bới móc tội trạng của Triệu Đông Niên, ngày ngày nhảy nhót trên triều.
Nghĩ đến đó, Thẩm Nguyên An lại nhớ tới chuyện gia đình Lý đại nhân được giải về kinh an toàn, cũng là nhờ phu nhân âm thầm giúp sức.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nhạc mẫu hắn bán chè ngọt trước nha môn, quen thuộc từng người trong đám quan sai.
Ai được phái đi áp giải nhà họ Lý từ Thương Châu về, phu nhân đều nắm rõ.
Nói cho cùng, đám sai dịch ấy cũng là người nghèo, ai mà chẳng có chuyện khó xử trong nhà?
Phu nhân lén giúp đỡ từng người, để họ viết thư về Thương Châu báo tin:
“Tôi chỉ muốn gặp lại vị hôn phu của mình…”
Phu nhân da dẻ trắng trẻo, khi khóc đôi mắt ngấn lệ long lanh, bộ dạng nhu thuận dễ khiến người mềm lòng.
Đám quan sai vốn lăn lộn lâu năm, ai cũng sinh ra cái tâm “tinh ranh bảy lỗ”.
Nghe đồn vị cô nương này nay đã được Thẩm gia sủng ái, ăn mặc gấm vóc, ngồi xe ngựa Thẩm gia.
Tự nhiên, bọn họ cũng nảy sinh cảnh giác:
“Một bên là Triệu đại nhân ra lệnh g.i.ế.c người, một bên là Thẩm gia bảo vệ họ… lỡ sau này lửa lan đến ao cá, ai chịu trách nhiệm đây?”
Vậy nên dọc đường, họ đã đặc biệt để mắt bảo vệ, nhờ thế gia đình Lý đại nhân mới bình an về tới kinh thành.