Càng nghĩ, Thẩm Nguyên An càng ngộ ra, việc phu nhân khuyên Tề Doanh gia nhập Cấm quân chắc chắn cũng không phải tùy tiện.
Quả nhiên, có hôm nghe Tề Doanh cảm khái:
“Ngày ấy ngươi nói ta lên làm thống lĩnh Cấm vệ, phần lớn là để bảo vệ nữ quyến trong cung, có thể nhân cơ hội kết giao với Trường Ninh công chúa. Kết quả, quả đúng như lời ngươi đoán! Lúc đó, ngươi còn nói Thẩm gia sẽ gặp đại họa, hy vọng ta thăng tiến để mai sau che chở cho các ngươi. Ta nghe mà luôn khắc ghi trong lòng, không dám lơ là.”
Thẩm Nguyên An chua xót nghĩ:
Phu nhân đã sớm quyết g.i.ế.c Triệu Đông Niên, ngay cả đường lui cũng dự tính đầy đủ, vậy mà chưa từng dựa dẫm đến hắn…
Lại nhớ đến tiểu cữu tử—Tạ Bình Phàm.
Hắn được Tề Doanh giúp đỡ, điều đến Đại Lý Tự sớm, chẳng phải cũng là để phòng hờ Triệu Đông Niên hạ độc thủ g.i.ế.c cả nhà họ Lý trong ngục sao?
Mà giờ tiểu tử đó còn lọt vào mắt xanh của ái nữ Đại Lý Tự khanh… đúng là phúc khí hơn người!
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Càng nghĩ, lòng Thẩm Nguyên An càng nặng trĩu:
Từ lúc vào kinh, phu nhân đã tính toán chu toàn mọi thứ.
Dù không có hắn bảo vệ, nàng cũng nhất định có thể tự mình hoàn thành kế hoạch.
Tâm trí rối bời, hắn lững thững đến thư phòng.
Thấy phu nhân đang lật sách, Thẩm Nguyên An liền ngồi xổm bên cạnh, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt đáng thương:
“Phu nhân… nàng có chê ta vô dụng không?”
Phu nhân nhẹ nhàng xoa gương mặt hắn, ra hiệu:
【Yên tâm. Dù chàng có vô dụng, vẫn là trượng phu của ta.】
Tim Thẩm Nguyên An run lên, mọi lo lắng tan biến, cả người như bay bổng.
Trên đời này, có lẽ không còn lời tình tự nào khiến lòng người lay động hơn thế.
16. Phiên ngoại
Thẩm Nguyên An mơ một giấc mộng.
Trong mơ, có một cô bé, cuộc đời nàng khốn khổ đến đáng thương.
Nàng bệnh nặng, vậy mà cha mẹ lại mắng:
“Đồ vô dụng! Bệnh c.h.ế.t đi cho rảnh! Đừng hòng trông mong tao bỏ tiền chữa trị cho mày!”
Hôm đó, rõ ràng là ngày sinh nhật của nàng.
Cha mẹ nàng dắt em trai đi khu vui chơi, không thèm bỏ ra một đồng để chữa bệnh cho nàng.
Thẩm Nguyên An trông thấy cô gái nhỏ ấy, cố gắng gượng dậy rót nước cho mình, lại lần tìm ít thuốc uống.
Nàng cuộn tròn trong chăn, không ngừng cầu nguyện:
“Xin mau khỏe lại… mình phải nhanh chóng khỏe lại…”
Khi nàng lớn hơn chút nữa, mỗi ngày đến trường học lạ lẫm kia, lại càng chịu đủ mọi sự nhục nhã.
Cặp sách của nàng bị ném vào thùng rác.
Ghế của nàng bị bôi đầy những thứ bẩn thỉu.
Đám con trai tụm lại cười cợt:
“Nghe nói em trai nó bảo, chị gái nó là thứ đàn bà hư hỏng.”
Phải đến khi một nữ sinh cùng lớp đứng ra can ngăn, trận trêu chọc mới kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Nguyên An đau lòng đến c.h.ế.t lặng.
Nhưng hắn lại bất lực, không thể làm gì để giúp nàng.
Hắn bỗng hiểu ra—đây chắc chắn là kiếp trước của Châu Châu!
Hắn tận mắt chứng kiến Châu Châu trở về nhà, giặt giũ, nấu cơm.
Chỉ vì nấu cơm chậm một chút, cha nàng đã tát thẳng vào mặt, gầm lên:
“Đồ vô dụng! Ngay cả bữa cơm cũng không làm xong, nuôi mày để làm gì?!”
Ánh mắt nàng ảm đạm.
Đôi môi khẽ mấp máy, nhưng không hề thốt ra một lời.
Châu Châu… chính là lớn lên trong những câu mắng chửi như vậy:
“Đồ vô dụng!”
Sau này, nàng đỗ đại học, đi làm.
Nhưng cha mẹ lại phá hoại sự nghiệp của nàng, chỉ vì nàng không chịu đưa tiền nuôi em trai.
Trong công ty, trước bao nhiêu ánh mắt, cha mẹ nàng xông vào, ra tay đánh đập.
“Đồ vô dụng! Kiếm được tiền cũng không biết gửi về nhà, mày c.h.ế.t quách đi còn hơn!”
Khi ấy, Châu Châu đã là quản lý của công ty.
Nàng bình tĩnh búi lại tóc, gọi bảo vệ đuổi họ ra ngoài.
Rồi mặc kệ khuôn mặt sưng đỏ, tiếp tục chủ trì cuộc họp:
“Dự án mà Tiểu Lưu vừa nói, phải đặc biệt chú ý đến việc đánh giá rủi ro.”
Giọng nói nàng nhẹ nhàng, lý trí, đưa ra những ý kiến mà Thẩm Nguyên An nghe không hiểu, nhưng nhìn vẻ kính phục của những người ngồi dưới, hắn biết—năng lực của Châu Châu là không cần nghi ngờ.
Đêm khuya, hắn thấy nàng trở về nhà, một mình ngồi trên sofa uống rượu.
Trong ánh đèn sáng trưng, bóng dáng nàng lẻ loi, trầm mặc.
Không lâu sau, nàng nhận được một tin nhắn:
“Cha mẹ cô hôm nay treo băng rôn trên tầng cao nhất công ty, dọa nhảy lầu tự tử. Áp lực dư luận rất lớn. Shirley, công ty đề nghị cô giao lại dự án cho Mike, xử lý xong chuyện gia đình rồi quay lại.”
Châu Châu mặt không biểu cảm, xóa tin nhắn.
Nàng mở ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc, nuốt từng viên từng viên.
Điện thoại vang lên, giọng nói dịu dàng ở đầu bên kia lo lắng:
“Shirley, em càng lúc càng lệ thuộc vào thuốc, đây là dấu hiệu rất tệ. Anh khuyên em tạm dừng công việc, đến bệnh viện kiểm tra. Dù công ty đã bồi dưỡng em, nhưng em không thể vì công việc mà đánh đổi cả sức khỏe. Em luôn cố gắng trở thành người có ích, nhưng đó vốn là một sự cố chấp… có hại cho chính em.”
Lúc này, Thẩm Nguyên An mới hiểu tại sao Châu Châu từng hỏi hắn:
“Nếu ta vô dụng, chàng còn yêu ta không?”
Hắn ôm nàng trong mộng, linh hồn trống rỗng đau nhức, khóc không thành tiếng.
Nửa đêm, hắn thấy nàng đột ngột bừng tỉnh, ánh mắt vô hồn, như đang rơi vào ảo giác, vừa khóc vừa van xin cha đừng đánh nàng.
Không ngờ, ba người lại đột ngột xông vào nhà—chính là cha mẹ và em trai của nàng.