Nghe đến chữ “đệ đệ,” lửa giận trong lòng Tề Doanh vụt tắt.
Vì ta đã từng nói:
【Cô đã mười sáu, mà đệ đệ cô mới chỉ năm tuổi.】
【Tề Doanh, hãy trưởng thành thật nhanh.】
【Chờ đến khi hắn lớn, cô đã trở thành đại thụ che trời, không ai có thể lay chuyển được rồi.】
Hai năm nay, nàng đã làm rất tốt.
Trong cấm quân, nàng có chút uy vọng.
Nhưng muốn thừa kế Hầu tước, vẫn còn cách xa.
Địa vị mà nam nhân chỉ cần là nam nhân đã có, nữ nhân phải dốc hết toàn lực mới đạt được khởi điểm.
Ta nhìn đôi tay chai sạn của Tề Doanh, cùng gương mặt rám nắng—tất cả đều là huân chương nàng tự mình giành lấy.
Tề Doanh hạ thấp giọng:
“Cả nhà Lý Diên Khánh đã vào kinh, nếu để Triệu Đông Niên thông đồng trước với Hình Bộ, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động. Châu Châu, nói xem khi nào ra tay?”
Nàng nói rồi, ánh mắt bùng lên hàn quang, tay khẽ vung một động tác như g.i.ế.c người.
“Cái tên cẩu Triệu Đông Niên đó, còn dám dòm ngó binh quyền của phụ thân ta, xúi giục Hoàng hậu muốn gả ta cho Thái tử.
May mắn là ta đã sớm đính hôn với Thẩm Nguyên An, Hoàng hậu cũng khó mà cưỡng ép.”
Ta chấm nước, viết vài chữ trên bàn.
Tề Doanh gật đầu:
“Được, chờ lệnh của ngươi.”
Thẩm Nguyên An đã chọn xong trang sức, bày cả một hàng trên kệ, cười đắc ý:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Ta đã nghĩ sẵn cách phối rồi. Đảm bảo ngươi mỗi ngày thay một bộ y phục, đều có trang sức hợp nhất, ngày nào cũng rạng rỡ như tiên nữ.”
Hai năm rồi, Thẩm Nguyên An vẫn chẳng thay đổi.
Vẫn là công tử được nuông chiều trong nhung gấm, kiêu ngạo phóng khoáng, sống hết mình.
Lần đầu gặp hắn, Tề Doanh từng mắng thẳng mặt hắn là phế vật.
Nhưng ta từng xem qua những bài luận hắn viết trong thư phòng.
Với tài học của hắn, không nói đến đỗ Trạng Nguyên, nhưng ít nhất cũng có thể đứng vào hàng nhất giáp.
Ta còn nghe nói, hắn từng có võ sư riêng, cưỡi ngựa b.ắ.n cung, trăm phát trăm trúng.
Ấy thế mà giờ nhắc đến Thẩm Nguyên An, thiên hạ chỉ biết đến cái danh “phế vật công tử.”
Tất cả… bắt đầu từ khi nào?
Là từ ngày muội muội hắn c.h.ế.t trong cung sao?
Ta thoáng nhớ đến tiểu viện phủ bụi đã lâu kia trong Thẩm gia, lòng khẽ thở dài.
Thẩm Nguyên An thấy ta không phản ứng, bèn đưa tay khẽ vẫy trước mặt, cười hỏi:
“Châu Châu, ngẩn người gì thế? Hay ngươi không thích đám trang sức này?”
Ta cầm tay hắn, viết vào lòng bàn tay năm chữ:
【Từ đây biệt ly thôi.】
Hắn sững sờ tại chỗ, ánh mắt hoảng loạn nhìn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta bình tĩnh viết tiếp:
【Sổ sách ta giao cho Tề Doanh, nàng cần chúng hơn ngươi.】
【Ta đối với ngươi, đã là người vô dụng.】
【Thẩm Nguyên An, đừng diễn nữa.】
08
Bên ngoài đang rộ lên lời đồn: nói rằng Tề Doanh ở Bảo Trang Các đã đánh ta một trận tơi bời.
Ép Thẩm Nguyên An đuổi ta ra khỏi phủ, ta khóc lóc thảm thiết mà trở về nhà.
Cha mẹ ta nghe những lời bàn tán ấy, trong lòng rốt cuộc cũng an ổn hơn.
Mẹ khẽ nói:
“Châu Châu, nay ai ai cũng biết con và Thẩm Nguyên An đã tuyệt tình.”
Cha nhíu mày lo lắng:
“Hầy! Châu Châu rời khỏi Thẩm gia, cái tên Triệu Đông Niên đó… liệu có sai người đến g.i.ế.c con không?”
Họ nhìn ta đầy lo âu, ta chỉ lắc đầu trấn an.
Chúng ta đã không còn là đám dân chạy nạn từ Thương Châu năm xưa nữa.
Nếu là khi ấy, chúng ta có c.h.ế.t cũng chỉ như giọt mưa rơi xuống hồ, chẳng khuấy nổi một gợn sóng.
Nhưng giờ thì khác.
Cha ta hiện là đầu bếp trong phủ Thượng thư Hộ bộ, tay nghề nấu món Thương Châu đã được Thượng thư coi trọng, danh tiếng đã vang khắp phủ.
Mẹ ta, từ năm ngoái, bắt đầu nấu chè ngọt đem bán cho nha sai ở Tuần Thành Ty.
Bà nấu chè không hề qua loa, giá cả phải chăng, hương vị thơm ngon, sạch sẽ tinh tươm. Nha sai trong nha môn gặp bà đều thân thiết gọi một tiếng “Vinh đại nương.”
Tỷ tỷ ta, bệnh khỏi rồi, nhờ tài học mà được mời làm nữ phu tử ở Bạch Lộ Thư Viện.
Đệ đệ ta lập công ở Tuần Thành Ty, mới đây đã được điều đến Đại Lý Tự.
Giờ đây, trong nhà ta, dù có ai bất hạnh qua đời, nhất định sẽ có người đứng ra truy xét đến cùng.
Nếu là trước kia, có lẽ Triệu Đông Niên còn dám liều lĩnh ra tay.
Nhưng tháng trước Thái tử vừa bị quở trách, đang bị cấm túc.
Hoàng hậu quỳ suốt trước Điện Cần Chính cầu tình, giờ thì bệnh nặng, không dậy nổi.
Triệu Đông Niên tuyệt không dám manh động.
Hơn nữa, hắn nghe tin ta bị Thẩm Nguyên An thất sủng, ắt sẽ nghĩ ta không còn đáng lo, dù có trừ khử cũng không cần vội.
Triệu Đông Niên…
Chờ đến khi ngươi hóa thành cô hồn dã quỷ, e sẽ hận đến nghiến răng vì năm đó trên đường nạn, không tận diệt cả nhà chúng ta.
Đêm xuống, tỷ tỷ và đệ đệ ta lần lượt trở về.
Đệ đệ đóng chặt cửa, cả nhà quây quần bên bàn.
Hắn mở lời trước:
“Nhà họ Lý đang bị giam trong ngục thuộc Đại Lý Tự. Chiều nay con đã đến thăm. Những người khác còn cầm cự được, nhưng tiểu thư họ Lý bị nhiễm phong hàn, ho dữ dội, nếu không chữa kịp sợ rằng khó qua nổi cuối tháng.”
Nghe vậy, tỷ tỷ vốn là bạn học cũ của tiểu thư họ Lý, liền òa khóc.