Ta suy nghĩ một lúc rồi ra hiệu:
【Tỷ, mai lên thư viện, hãy tìm tiểu thư Đại Lý Tự khẩn cầu. Nói thẳng về quan hệ giữa tỷ và tiểu thư họ Lý, nhờ nàng ra tay cứu giúp.】
Cha ta nghe thế, lo lắng nói:
“Nhưng… nếu thế thì mọi người sẽ biết Thiên Kiêu là dân chạy nạn từ Thương Châu. Liệu họ có coi thường nó không?”
Tỷ tỷ tên là Tạ Thiên Kiêu, đệ đệ tên Tạ Bình Phàm.
Kẻ ngoài nghe qua tên này, không khỏi cười mỉa:
“Nhà họ Tạ thú vị thật. Sinh con gái đặt tên Thiên Kiêu, mà con trai lại là Bình Phàm.”
Nhưng cha mẹ ta chỉ hừ lạnh:
“Loạn gì chứ! Con gái nhà ta là Thiên Kiêu đấy!”
Mẹ ta liếc cha, rồi nhẹ giọng nói:
“Thiên Kiêu dạy học cho tiểu thư quan gia, nếu người ta không sớm điều tra rõ thân phận thì làm sao để nó vào được thư viện? Con bé mà chủ động cầu xin, họ sẽ còn nhìn nó bằng con mắt khác. Còn nếu làm ngơ, người ta mới cho là con bé bạc tình bạc nghĩa.”
Ta bật cười khẽ.
Những năm qua mẹ ta đã dạn dày nơi kinh thành, tâm tư cũng linh hoạt hơn hẳn.
Không cần ta nhắc, bà đã nghĩ được đến thế.
Rồi cả nhà lại nhắc đến những ngày ở Thương Châu.
Khi ấy, cha ta làm bếp cho nhà họ Lý.
Mẹ ta bán chè ngọt bên ngoài.
Đệ đệ theo học võ ở võ quán.
Tỷ tỷ làm bạn học cùng tiểu thư họ Lý.
Lý đại nhân vốn là người tốt. Thấy ta thân thể yếu nhược, lại câm không nói được, ông đặc biệt phát bạc hàng tháng, để ta ở trong phủ làm tiểu nha hoàn.
Gọi là nha hoàn, nhưng nhà họ Lý chưa bao giờ sai bảo ta điều gì.
Lý đại nhân và phu nhân thường đùa giỡn với ta, yêu thương ta như con gái.
Đệ đệ ta cười ngây ngô:
“Nào có nha hoàn nào giống tỷ như vậy? Suốt ngày trốn ngủ, có lần cả nhà tìm mãi không thấy, cuối cùng là Lý công tử cõng tỷ về.”
Nói đến đây, hắn bỗng nhìn ta.
Căn phòng thoáng chốc tĩnh lặng.
Ta không hiểu sao lại nhớ tới Thẩm Nguyên An.
Hôm ta nói lời chia tay, hắn từng hỏi:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Ngươi định gả cho Lý công tử sao?”
Cha ta dưới bàn đá nhẹ vào chân đệ đệ, mẹ ta vung tay:
“Thôi đi! Tóm lại, mấy ngày tới ai nấy cẩn thận một chút! Chỉ cần tên tham quan Triệu Đông Niên chưa chết, cả nhà ta vẫn chưa thể an tâm.”
Mẹ ta trải chăn cho ta, nằm cạnh ta, tay vuốt mái tóc ta, khẽ thở dài:
“Châu Châu của mẹ, sao đã lớn thế này rồi? Tháng trước mẹ vào Thẩm phủ thăm con, thấy con mặc váy vàng nhạt, đứng trên lầu, còn Thẩm Nguyên An thả diều dưới sân chọc con cười. Lúc ấy con cười rạng rỡ như tiên nữ, mẹ chợt nghĩ… con gái mẹ nay đã là đại cô nương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta tựa vào lòng mẹ, hít lấy hương thơm ấm áp trên người bà, nũng nịu:
【Dù con có lớn thế nào, cũng mãi là con gái của mẹ.】
Mẹ nắm tay ta, dịu dàng nói:
“Hôm Triệu Đông Niên đến tịch biên, trùng hợp là sinh thần Lý công tử. Mẹ đoán, hôm ấy hắn định mở miệng cầu thân, chỉ tiếc… không kịp. Châu Châu, đợi khi lật đổ Triệu Đông Niên, cứu được cả nhà họ Lý, con sẽ có thể đoàn tụ với Lý công tử. Nếu con muốn gả, mẹ nhất định chuẩn bị cho con một phần sính lễ rực rỡ nhất.”
Ta khẽ nhủ:
Ta không thể gả… cũng không muốn gả.
Triệu Đông Niên là ai?
Hắn là thân đệ của Hoàng hậu, cữu cữu ruột của Thái tử, phía sau còn là cả phủ Quốc cữu.
Hắn c.h.ế.t rồi, e rằng cả hoàng thành sẽ nổi cơn gió tanh mưa máu.
Ta rời Thẩm phủ trước, chỉ vì sợ đến lúc Thẩm gia mưu sự thất bại, bị liên lụy.
Nếu Thẩm Nguyên An c.h.ế.t theo, ta sẽ lặng lẽ ẩn mình, tiếp tục chờ đợi.
Ta chưa từng sợ giông tố.
Ta chỉ sợ mất đi những ấm áp mà ta đang nắm trong tay.
Vậy nên, để bảo vệ gia đình này, bảo vệ những yêu thương ta đã có…
Ta có thể buông bỏ tất cả.
Kể cả trái tim ta.
09
Hôm ta rời khỏi Thẩm phủ, Hầu phu nhân từng tìm gặp ta.
Ánh mắt bà phức tạp, giọng trầm trầm:
“Châu Châu, con có biết không? Ngày ấy dưới chân Thiên Kiều, việc Nguyên An đưa con về phủ… vốn chẳng phải ngẫu nhiên, mà là hắn cùng Tề Doanh sắp đặt một vở kịch.”
Phải rồi, trên đời nào có chuyện trùng hợp đến vậy?
Một thế tử gia cao quý ngút trời, lại vì giận dỗi mà mang một tiểu ăn mày về nhà?
Hôm ấy, Thẩm Nguyên An và Tề Doanh đang ngồi uống trà trên lầu.
Họ sớm nhận ra người của Triệu Đông Niên ẩn nấp gần đó, dõi mắt theo ta, trong bóng tối còn mơ hồ sát khí.
Dù Thẩm Nguyên An không hẳn là kẻ học rộng tài cao, hắn vẫn nhạy bén.
Vì cớ gì Triệu Đông Niên trước đó đi Thương Châu cứu tế, sau đó lại truy sát dân chạy nạn từ Thương Châu?
Hắn và Tề Doanh toan tính một phen, liền bày ra một màn kịch nơi Thiên Kiều, tìm cớ cãi vã để mang ta về Thẩm gia, âm thầm bảo hộ.
Hai năm qua, Thẩm Nguyên An vẫn cho người âm thầm điều tra Thương Châu.
Nhưng Triệu Đông Niên đã sớm khống chế nơi ấy—kẻ đáng g.i.ế.c thì giết, người đáng lôi kéo thì lôi kéo—đến nay mới hé ra đôi chút manh mối.
Thì ra hôm nhà họ Lý bị tịch biên, có vài gia nô thoát được, mang theo sổ sách chứng thực tội tham ô của Triệu Đông Niên, khiến hắn truy sát không ngừng.