Ngày Mùa Hè Mất Khống Chế Nói Dối

Chương 35



"Mẹ, con ra ngoài một lát."

Thay quần áo xong, xách túi chuẩn bị ra cửa.

Sở Nhược Du vừa chào xong, đến huyền quan ngồi xuống thay giày, giọng mẹ nàng vọng lại: "Đi thăm Dư Hàm à con?"

"Vâng." Thái độ của nàng nhàn nhạt.

Sau khi về nhà, trong lòng không có gì vướng bận nên nàng đã xử lý xong một phần công việc của kỳ nghỉ hè ở trường, rồi lại ở lì trong phòng buồn bã hai ngày, đến khi Nhậm Dư Hàm liên lạc, mới nhớ ra đã hứa với người ta, về sẽ qua nhà thăm cô ấy.

Không muốn ra cửa, nhưng Sở Nhược Du biết mình nên đi.

Dù sao nàng cũng không thể không quan tâm đến vết thương của Nhậm Dư Hàm, dù thế nào đi nữa, mỗi người đều bình an là tốt nhất.

Quan trọng nhất là, ngày thường lạnh nhạt còn có thể nói này nói nọ, nếu đến cả người ta bị thương cũng không đến thăm, thì đúng là bất cận nhân tình, lòng dạ quá hẹp hòi, chẳng khác nào tự bôi xấu mình.

Trắng trợn làm trò cười cho thiên hạ.

Sở Nhược Du cố tình chọn lúc chồng Nhậm Dư Hàm không có ở nhà để qua, tránh gặp phải lại thấy xấu hổ.

Mẹ nàng đứng bên cạnh lải nhải không ngớt: "Con nói con đi chơi một chuyến, ở lại nhiều ngày như vậy, về cũng không mang chút đặc sản nào. Nếu không thì cũng có thể mang một ít qua cho Dư Hàm chứ."

"Chị ấy có món gì mà chưa từng ăn qua? Chẳng có đặc sản gì đâu, đồ ăn ở đó chỗ nào cũng mua được, con không dễ bị gạt đâu."

Sở Nhược Du thay giày xong, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn mẹ mình.

Bà Tân cũng không tức giận, đánh giá con gái mình, vừa cười vừa nói: "Con nói như vậy thì chỗ đó của người ta chẳng ra gì cả, không đến ăn mà còn ở lại nhiều ngày như vậy."

Bà vẫn có chút nghi ngờ không biết Sở Nhược Du ở đó làm gì, không lẽ là lén lút yêu đương rồi.

Bởi vì ở đó không có ai lải nhải.

Mẹ nàng đợi con gái đi ra ngoài, lúc chuẩn bị đóng cửa mới đột nhiên phát hiện có điều gì đó không ổn.

"Hôm nay con không trang điểm mà ra cửa à, trước kia đến chỗ Dư Hàm nước hoa còn phải xịt đến nửa chai."

Sở Nhược Du cứng người lại, mạnh miệng nói: "Con không nhớ, trời nóng, lười sửa soạn."

Nàng rất hiểu mẹ mình, một người gia trưởng điển hình, hoàn toàn không biết gì về tình cảm đồng giới.

Hôm nay nói như vậy, không phải vì phát hiện ra nàng từng có những suy nghĩ đặc biệt đối với Nhậm Dư Hàm, mà chỉ là thấy nàng ăn mặc xuề xòa, đơn thuần muốn trêu chọc nàng mà thôi.

Bởi vì mẹ nàng vẫn luôn cảm thấy, việc nàng ăn diện lộng lẫy trước mặt Nhậm Dư Hàm, chỉ là một kiểu đua đòi giữa con gái với nhau.

Đại tỷ tỷ xinh đẹp ưu tú như vậy, nàng mà không sửa soạn cho xinh đẹp một chút thì không dám ngẩng đầu, người ta sẽ không thèm chơi với nàng.

Sở Nhược Du xuống gara, ngồi vào trong xe, một lúc lâu cũng không làm gì cả, đầu óc cũng trống rỗng, nàng lặng lẽ ngồi ở đó.

Không có ánh mặt trời chiếu thẳng vào khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, lúc này nàng mới vững tâm lại, mới dám nhìn thẳng vào vầng nắng gắt đang ngự trị trong lòng.

Rốt cuộc tại sao lại vội vàng từ biệt, lại còn để lại mấy ngàn tệ, lý do ban đầu của nàng rất đơn giản, nàng cũng ép mình chỉ được nghĩ như vậy.

Nhưng thật ra, rất nhiều chuyện không thể nào suy nghĩ sâu xa được.

Nàng không chịu nghĩ thêm nữa.

Hai ngày nay nàng đều có chút mất ngủ, có lúc ngồi trên giường một hồi lâu, không chịu đi vào giấc ngủ, lúc này mới ý thức được hình như mình đang đợi điều gì đó.

Đợi cái gì chứ?

Sẽ không có ai tắm rửa xong bước ra, bò lên giường nàng, mặt dày mày dạn mà cọ sát vào người nàng, nói với nàng những lời vô nghĩa, không chút dinh dưỡng.

Một chiếc xe bật đèn pha từ phía trước chạy qua, ánh đèn kéo ý thức nàng trở lại.

Nàng liếc mắt, thấy chiếc túi thơm đổi vận treo trên ba lô, do dự một lúc rồi tháo nó xuống, lại cẩn thận cất vào trong túi xách.

Nàng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lái xe đến nhà Nhậm Dư Hàm, mua chút đồ lặt vặt xách lên.

Vừa mới bấm chuông cửa, Nhậm Dư Hàm đã mở cửa, nhìn thấy nàng, mắt ngập tràn niềm vui.

Niềm vui của cô ấy và khuôn mặt tinh xảo làm Sở Nhược Du ngẩn người một chút, lại như trước đây, vô dụng mà né tránh ánh mắt.

Nhậm Dư Hàm luôn tràn đầy sức sống, rất ít khi thấy cô ấy buồn bã ủ rũ, đối xử với người khác nhiệt tình chu đáo là khả năng bẩm sinh của cô ấy.

Cho nên dù Sở Nhược Du đã vô số lần cho rằng mình đã thoát ra khỏi giấc mộng đẹp đẽ nhưng đầy khốn cảnh của tuổi niên thiếu, nhưng hễ nhìn thấy Nhậm Dư Hàm, đủ mọi sự giằng xé lại trỗi dậy.

Nàng biết điều này rất mất mặt, nhưng mười mấy năm rồi, có những thói quen và lối suy nghĩ theo bản năng nhất thời không thay đổi được, cũng không thể nào sửa đổi hoàn toàn.

Sở Nhược Du nhạy bén nhận ra hành vi của mình và bước chân quyết tâm không hề nhất quán.

Trong lòng ghi nhớ điều này.

Nhậm Dư Hàm nói: "Trời nóng nực thế này mà em cũng đi một chuyến, còn mang theo đồ nữa à."

Cô ấy nhìn qua túi trái cây Sở Nhược Du xách, ý cười không thay đổi, nhưng biết rằng đã khác xưa.

Trước đây Sở Nhược Du đến sẽ tặng cô ấy vài món đồ nhỏ có ý nghĩa, đặc sắc, dù chỉ là một quyển sách, cũng là đã bỏ ra nhiều tâm tư.

"Làm gì có chuyện ăn chực mà không mang quà chứ."

Nhậm Dư Hàm định cầm lấy đồ trong tay nàng, bị Sở Nhược Du né tránh, "Chị mau đi nghỉ ngơi đi, để em xách vào là được rồi."

Nàng nhìn ra được trên chân Nhậm Dư Hàm có vết thương, đi lại vẫn chưa được nhanh nhẹn.

"Không phải nói không nghiêm trọng sao?"

Nhậm Dư Hàm cười an ủi nàng: "Không nghiêm trọng đến mấy cũng là trầy da, mới có mấy ngày thôi, chưa lành hẳn là chuyện bình thường, em đừng lo lắng."

"Sau này nhất định phải cẩn thận, an toàn là trên hết. Chị là người dễ bị sẹo, nếu có để lại sẹo cũng đừng không vui, người không sao là được rồi."

Sở Nhược Du nói.

"Được rồi, chị biết rồi."

Nhậm Dư Hàm nghe Sở Nhược Du vẫn quan tâm mình như mọi khi, nụ cười càng thêm sâu, lời nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Nhược Du, không mang cho chị chút đặc sản hay đồ kỷ niệm nào à?"

Sở Nhược Du nói thẳng: "Chị biết em mà, không thích mua những thứ đó. Em chỉ mua miếng dán tủ lạnh thôi, chị cũng sẽ không thích đâu."

Nhậm Dư Hàm mới không thèm dán những thứ đồ nhỏ không đáng tiền này trong nhà.

"Ai nói chị sẽ không thích."

Sở Nhược Du nhàn nhạt nói tiếp: "Vậy để em đặt mua cho chị món tương tự."

"Thôi, vậy còn gì ý nghĩa nữa."

Nhậm Dư Hàm ý tứ thay đổi chủ đề.

Người giúp việc trong nhà đang nấu cơm, mùi cơm thơm lừng bay đến, Sở Nhược Du đoán được đang làm những món gì.

Cũng những món đó, Vân Hồi Chi làm ra hương vị khác hẳn, nhưng ăn rất ngon.

Cũng không biết mình đi rồi, Vân Hồi Chi có nghiêm túc nấu cho Thẩm Gia Gia một bữa cơm không.

Cũng không biết, Vân Hồi Chi có làm kẻ coi tiền như rác, tùy tiện cho vay số tiền đó không.

Trên bàn cơm, Sở Nhược Du từ chối sự sắp xếp buổi chiều của Nhậm Dư Hàm, "Buổi chiều em có việc rồi, không ở đây đâu, chị ở nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé."

"Nghỉ hè mà, Sở lão sư bận rộn quá nhỉ. Thời gian xem một bộ phim cùng chị cũng không có à?"

Nhậm Dư Hàm trách móc nhìn nàng.

Sở Nhược Du không để ý đến cô ấy, rất nhanh đã nghĩ đến dáng vẻ mình và Vân Hồi Chi cùng nhau xem phim, Vân Hồi Chi có rất nhiều lời bình luận, rất nhập tâm, như thể cô đang ở trong thế giới điện ảnh vậy.

Cho nên cùng Vân Hồi Chi xem cái gì cũng rất thú vị.

Thất thần một thoáng, ý thức đã bị chính nàng kéo trở lại, nàng nói: "Không có thời gian, lần sau đi."

Nhậm Dư Hàm cuối cùng cũng không nhịn được: "Nhược Du, khoảng thời gian trước chị bận, có chút lơ là em, em giận chị à?"

Sở Nhược Du không chút hoang mang: "Ai cũng bận cả, lơ là nhau thôi, em không giận đâu. Chị có làm chuyện gì khác khiến em tức giận sao?"

"Chỉ là chị cảm thấy em không hài lòng với chị, em xem từ lúc vào cửa đến giờ em cũng có cười mấy đâu."

Cô ấy nói như vậy, Sở Nhược Du liền bật cười.

Trông thì có vẻ trong sáng, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ lạnh lẽo: "Dư Hàm tỷ, là chị suy nghĩ nhiều rồi."

"Được rồi, em xem, em cười như vậy mới đẹp chứ."

Cô ấy lại thuận miệng nói thêm: "Em về rồi, người bạn mới quen kia của em đâu, cũng đi rồi hay vẫn còn ở đó?"

Nụ cười của Sở Nhược Du chợt tắt, nàng không nhìn ra được cảm xúc đằng sau biểu cảm của Nhậm Dư Hàm, chỉ là theo bản năng cảm thấy không thoải mái, chậm rãi nói: "Vẫn còn ở đó."

"Lần sau có thể mời cô ấy đến Hạ thành chơi."

"Xem thời gian của cô ấy đã."

Sở Nhược Du kết thúc chủ đề này: "Em không phải là đứa trẻ con không biết cách kết bạn, chị không cần phải lo lắng chuyện của em đâu."

Ăn cơm xong, Sở Nhược Du nhận một cuộc điện thoại, rồi nói mình phải đi gấp.

Bận việc gì, Nhậm Dư Hàm không hỏi, nàng cũng lười bịa ra một lý do.

Vừa rồi nhận được cuộc gọi từ công ty điện thoại, quảng cáo gói cước, nàng vẫn kiên nhẫn lắng nghe.

Dù sao nàng cũng không muốn ở lại bên cạnh Nhậm Dư Hàm.

Nàng không nhịn được mở mạng xã hội mà nàng và Vân Hồi Chi quen biết nhau, nàng không chặn, Vân Hồi Chi mấy ngày nay cũng không hề nhắn tin cho nàng.

Nội dung cuộc đối thoại dừng lại ở hơn nửa tháng trước.

Vân Hồi Chi đăng một trạng thái mới.

Trời xanh mây trắng, cây cối hồ nước. Trông không khác gì mọi khi.

Chỉ là không có dòng trạng thái nào.

Sở Nhược Du xem xong, mặt không biểu cảm mà thoát ra.

. . . . .

"Sở tỷ tỷ đi rồi à?"

Chương Thải đến khách điếm chơi, níu lấy Vân Hồi Chi, mặt mày đầy vẻ tiếc nuối.

"Chứ sao nữa?" Vân Hồi Chi không thèm để ý đến cô bé.

Chương Thải tìm đường chết: "Chị có nhớ chị ấy không?"

Vân Hồi Chi ôm ly nước uống từng ngụm một, nhiệm vụ uống nước hôm nay chỉ còn lại có một ly này thôi.

Cô lười biếng nói: "Không nhớ, vui vẻ đến vui vẻ đi, có gì mà phải nhớ nhung chứ."

Chương Thải tỏ vẻ đau khổ trước sự lạnh nhạt của cô, "Cho nên 'couple' em 'ship' cứ thế mà 'toang' à?"

"Đừng có mà 'ship' lung tung."

Ừm, "toang" rồi, cũng chẳng ai từng muốn "thành" cả.

Chương Thải không biết điểm dừng mà nói: "Thôi được rồi, vậy em tiếp tục theo đuổi chị."

Kỳ nhân số một của thị trấn Kiêm Gia, Vân Hồi Chi quả thực muốn đóng cửa tiễn khách, "Đừng làm phiền, không muốn yêu đương, phiền phức lắm."

Hôm qua cô vừa tiễn Thẩm Gia Gia đi, hai người chia tay không mấy vui vẻ.

Nhưng Thẩm Gia Gia cũng không phải kiểu người động một chút là nổi đóa, không hoàn toàn xé rách mặt mũi, thu dọn đồ đạc ngoan ngoãn rời đi.

Vân Hồi Chi tiếp tục một mình lang thang, cưỡi xe đạp vòng quanh thị trấn, một vòng cũng mất nửa ngày.

Cô cứ đuổi theo hoàng hôn để ngắm ráng chiều, thử huýt sáo, cũng không ai đến phê bình, thế là cô cũng không muốn thổi nữa.

Hai ngày nay cô đã sống một cách nghiêm túc, cô có yêu cầu với bản thân mình, nhất định phải sống vì chính mình.

Nhưng cô không thể nào không nhớ Sở Nhược Du, chỉ là sẽ không khóc nữa, cô không còn nước mắt để rơi.

Dì út của cô muốn cùng mẹ và em gái cô trở về, cô ăn không ngồi rồi mà chờ họ.

Cô vẫn chia sẻ mọi thứ ở thị trấn Kiêm Gia, cũng có rất nhiều người hỏi han cô, nhắn tin nói sẽ đến tìm cô chơi.

Nhưng cô không có tâm trạng để tiếp đãi.

Có một ngày cô thật sự không nhịn được nữa.

Buổi tối hôm đó ráng chiều quá đẹp, cả bầu trời đều là những đám mây tía rực rỡ.

Đêm đó ánh trăng sáng trong, chiếu rọi cả khoảng sân, Vân Hồi Chi từ bên ngoài trở về, thậm chí còn không nỡ đặt chân bước vào.

Cô không nhịn được chụp ảnh mặt trời lặn, ráng chiều và ánh trăng trên sân thượng, dòng trạng thái của cô là: "Chúng ta đã từng ngắm mặt trời và ánh trăng."

Cô và Vân Hồi Chi chưa từng ngắm bình minh, bình minh quá sớm, dậy rất khổ sở.

Họ đã từng thử một lần, năm giờ đồng hồ báo thức reo, cô bò dậy, mở cửa sổ phát hiện bên ngoài là trời đầy mây.

Lại quay về giường, nói một câu: "Thời tiết không tốt."

Sở Nhược Du quay lưng về phía cô ngủ, không hề trả lời một câu nào.

Sau khi Vân Hồi Chi đăng bài, cô mở tin nhắn của Sở Nhược Du, cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cô chọn cách ẩn mình, để một vài chuyện tạm thời lắng đọng lại, cốt là để có thể nhìn rõ ràng hơn.

Cũng dễ dàng loại bỏ hơn.

Đăng xong đợi mấy ngày, không hề có bất cứ hồi âm nào.

Cũng đúng, Sở Nhược Du tám phần là ghét cô rồi, thấy mặt trời lặn với trăng lên mà không thấy phiền là tốt lắm rồi.

Hôm nay khách điếm có một gia đình ba người đến, lúc làm thủ tục nhận phòng, Vân Hồi Chi rảnh rỗi không có việc gì làm nên trêu chọc cô bé con nhà đó.

Trẻ con thì sùng bái cha mẹ, dăm ba câu đã không nhịn được khoe khoang, Vân Hồi Chi biết được một chuyện, ba của cô bé là giáo viên cùng trường với Sở Nhược Du.

Tim Vân Hồi Chi đột nhiên đập nhanh hơn.

Cứ như thể một hành tinh đã không còn liên quan gì đến cô nữa, lại từ trong bóng tối hiện ra, để cô có thể từ xa ngắm nhìn một cái.