Ngày Mùa Hè Mất Khống Chế Nói Dối

Chương 36



Ngày dì út và mẹ của Vân Hồi Chi đến, cô không muốn ở lại khách điếm tỏ vẻ "ngóng trông mong đợi".

Chờ đợi cha mẹ đích thân đến thăm mình là một trong những việc cô ghét nhất, ngày thường không cảm thấy mình đáng thương, nhưng cứ đến những lúc như thế này lại đặc biệt thấy vậy.

Cô ra khỏi nhà từ sáng sớm, đến quán cà phê uống ly Americano đá mà Sở Nhược Du thường uống.

Đắng quá, như cuộc đời cô vậy.

Lạnh quá, như trái tim củ Sở Nhược Du.

Phép so sánh này dùng cũng không tệ, cô tự đắc chấm điểm cho mình, sau đó lại bỗng dưng nghĩ ra, hai câu thì hình như không được tính là phép so sánh.

Thôi kệ, quan tâm nó so sánh cái gì với cái gì.

Cô chơi điện thoại, miệng nhấm nháp từng ngụm nhỏ, giả vờ như mình lại đang cùng Sở Nhược Du đến quán cà phê.

Có lẽ Sở Nhược Du đi nghe điện thoại rồi.

Vậy thì bây giờ cô nên vui vẻ, mong đợi, cô chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những cái cây, chuẩn bị đợi Sở Nhược Du trở về sẽ than thở rằng "Americano đá đắng quá đi, rốt cuộc là ai lại thích uống thứ này chứ".

Sở Nhược Du phần lớn sẽ khẽ nhếch cằm, khinh miệt đáp lại: "Là người có gu hơn cô đó."

Vân Hồi Chi bật cười vì những gì mình tự tưởng tượng ra.

Cười xong liền không thể giả vờ được nữa, người ta có thể dễ dàng lừa dối người khác, nhưng lại không thể nào lừa dối chính mình.

Sở Nhược Du đi rồi.

Phất tay áo một cái, không mang theo một đám mây.

Mãi đến khi dì út của cô gọi điện thoại đến, báo rằng họ đã đến nơi, Vân Hồi Chi mới không nhanh không chậm rời khỏi quán cà phê.

Cô lái xe trở về, đi ngang qua bến xe khách thì dừng xe dưới bóng cây, nhìn sang phía bên kia đường.

Gió nóng thổi qua gương mặt, đọng lại một lớp mồ hôi mỏng, tiếng ve kêu làm cả nửa thị trấn nhỏ thêm oi bức, nhưng lại không truyền đi được xa.

Cô nhớ lại lần đầu tiên đến đây đón Sở Nhược Du, Sở Nhược Du hỏi cô đã thành niên chưa.

Sau này lúc cô làm xằng làm bậy trên giường, đã hỏi Sở Nhược Du đang xin tha thứ rằng, "Không phải chị lo lắng em chưa thành niên sao? Sao tỷ tỷ lại yếu đuối như vậy chứ."

Sở Nhược Du cau mày chặt hơn, trong tình huống đó không thèm so đo với cô, cũng không còn sức lực để so đo.

Dù trước khi gặp mặt, cô đã nói với Sở Nhược Du đừng căng thẳng, nếu không hài lòng thì cứ coi như không quen biết, nhưng thật ra cô căn bản không hề chuẩn bị cho việc bị từ chối.

Cô tự tin vào ngoại hình và tính cách của mình, cô tin rằng việc thu hút một người đã bước chân đến nơi này không phải là chuyện khó.

Bởi vì khi cô không thích người khác, cô đều chỉ thích chính mình, người tự luyến là người vui vẻ nhất.

Nhưng cô chưa bao giờ mù quáng tự tin, những kinh nghiệm trong quá khứ đã mang lại cho cô sự tự tin này.

Sở Nhược Du quả nhiên không hề nói một lời vô nghĩa nào, ngoan ngoãn cùng cô trở về, còn nói cô là hộp mù phiên bản giới hạn.

Lúc trước cô rất vui.

Cho nên bây giờ cô rất không vui.

Lượn qua lượn lại, lúc chạy về đến khách điếm, mẹ và dì út của cô đã tắm rửa xong xuôi, thay một bộ quần áo khác ngồi cùng nhau bàn bạc buổi chiều đi đâu chơi.

Vân Hồi Chi xuất hiện ở cửa, vai đeo chéo một chiếc túi vải bạt màu xanh nhạt, trên cổ tay đeo một chuỗi hạt ngọc trắng, mỉm cười với họ.

Dung Thiến cười nói: "Nha, người bận rộn của chúng ta chịu về rồi đấy à. Biết hôm nay chúng ta đến, không nói đến việc nấu cơm trưa cho tử tế, người còn chạy ra ngoài chơi, có ra thể thống gì không hả Chi Chi?"

Vân Hồi Chi bị dì trêu chọc đến bật cười, làm nũng nói: "Dì út, trời nóng như vậy mà dì muốn cn nấu cơm cho mấy người, dì có thể thương cháu ngoại một chút được không."

"Được rồi được rồi, thương, lại đây dì xem có béo lên không, lại đây ngồi đi."

Dung Thiến kéo cô qua, "Cũng để mẹ con nhìn kỹ con một chút."

Người phụ nữ trung niên đứng một bên vẫn luôn không nói gì, vẻ mặt hơi có chút hâm mộ quan sát Vân Hồi Chi đang nói chuyện với Dung Thiến.

Vân Hồi Chi liền theo ý dì út đứng trước mặt ngoan ngoãn gọi một tiếng "Mẹ", cô bé con đứng một bên lập tức ngọt ngào gọi cô một tiếng chị.

Vân Hồi Chi cười xoa đầu cô bé: "A Vận lớn rồi, bây giờ xinh đẹp quá ha."

Cô em gái cùng mẹ khác cha này của cô mềm mại, ngoan ngoãn, trông rất đáng yêu, hành động xoa đầu này xuất phát từ sự yêu thương theo bản năng của cô.

Lúc thu tay lại, cô đột nhiên nhớ đến Sở Nhược Du lúc nói chuyện với cô cũng thường hay xoa đầu cô.

Có lúc là vuốt ve nhẹ nhàng, như đang vuốt ve mèo con, chó con.

Có lúc lại hơi dùng sức một chút, để cảnh cáo, ý là cô mà không ngoan nữa thì biết tay.

Người đã đông đủ, có thể ra ngoài ăn cơm.

Nhân lúc mẹ Vân Hồi Chi đi vào nhà vệ sinh, Dung Thiến hỏi cô: "Người bạn kia của con đi rồi à?"

Vân Hồi Chi không nói gì, nhíu mày nhìn dì.

Dung Thiến quá hiểu cô, liếc mắt một cái đã biết cô đang nghĩ gì, cười nhẹ nhàng: "Còn cần người khác mách lẻo nữa sao? Ở lại cả nửa tháng, dì mà hoàn toàn không biết gì, thì dì cũng không cần làm bà chủ ở đây nữa."

Lúc này Vân Hồi Chi mới nói: "Đi rồi ạ, chị ấy chỉ đến du lịch thôi."

"Quen bạn ở đâu vậy?"

"Trên mạng."

Dung Thiến im lặng một thoáng, nhiều chuyện rồi lại không tiện hỏi thêm, chỉ có thể nói: "Sau này hai đứa còn liên lạc không? Con không đi chứ?"

Vân Hồi Chi lảng tránh câu hỏi trước, trả lời câu sau: "Con sẽ ở lại đây, tạm thời không đi đâu cả. Ba con gọi điện thoại muốn con đi, nhưng con không muốn."

"Con đừng để ý đến ông ấy, phiền phức nhất hạng."

Mẹ Vân Hồi Chi bước tới, nghe thấy họ nói chuyện liền chen vào một câu.

"Con biết rồi."

"Nếu con thích ở đây nghỉ hè xong, sau đó đến chỗ bọn dì đi, được không? Dì bảo chú con xem nhà cho con trước, con muốn làm công việc gì?"

Trên đường đến quán cơm, Vân Hồi Chi cầm một chiếc ô che nắng đi bên cạnh mẹ, tay dắt theo em gái, nghe mẹ cô sắp đặt cho mình.

Bà ngoại không còn nữa, mẹ cô không yên tâm về cô, cố gắng hết sức muốn cô qua đó.

Nhưng Vân Hồi Chi từ trước đến nay vẫn luôn kháng cự việc thân thiết với bà, trước đây dù có gọi thế nào cũng không chịu qua.

"Để mẹ bàn với chú con một chút..."

"Cũng được ạ, con muốn đi dạy học."

Mẹ cô đầu tiên là sững lại, cho rằng mình nghe nhầm, nhìn vẻ mặt Vân Hồi Chi không giống như đang nói đùa, chợt vui mừng khôn xiết mà cười rộ lên: "Vậy thì tốt quá rồi, ổn định, mẹ với chú con còn có thể chăm sóc được cho con."

Vân Hồi Chi đã từng đến Hạ thành, sau khi mẹ cô tái giá thì đã định cư ở Hạ thành.

Chẳng qua mười mấy năm nay, cô cũng không chịu đến đó, cô không thích Hạ thành, cũng không thích nhà của người khác.

Năm tốt nghiệp đại học đó, mẹ cô dỗ ngon dỗ ngọt mãi mới đưa được cô và bà ngoại cùng đến ở vài ngày.

Cũng chỉ có một lần đó thôi.

Trước đây cô nói với Sở Nhược Du là chưa từng đến, một là muốn thử lòng Sở Nhược Du, hai là không muốn tỏ ra quá thân thiết với Sở Nhược Du, sợ nàng lo lắng.

Cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ ở lại Hạ thành, cha mẹ mỗi người đều có gia đình và cuộc sống riêng, thành phố của họ không phải là thành phố của cô.

Dù cho có thể mang lại cho cô một vài tiện lợi, nhưng đó cũng là gánh nặng.

Nhưng mà, bây giờ cô bằng lòng xem xét.

Mấy ngày sau đó cô đưa mẹ và em gái đi chơi, chụp ảnh cho họ, cũng nấu cơm cho họ.

Thái độ của cô cũng không nhiệt tình hơn bao nhiêu, nhưng cũng không còn lạnh nhạt với họ như trước nữa.

Mẹ Vân Hồi Chi cảm thấy con gái mình như trưởng thành chỉ sau một đêm, tuy vẫn còn có khoảng cách, nhưng ít nhất cũng chịu để bà yêu thương một chút.

Thầy giáo ở khách điếm họ Lưu, là chủ nhiệm một khối lớp của trường trung học Hoa Thăng.

Nhìn tuổi con của ông, ông nhiều nhất cũng chỉ là người trung niên, nhưng tóc đã bạc đi một phần ba.

Một buổi tối nọ Vân Hồi Chi đang ngồi hóng mát trong sân, tình cờ gặp ông và vợ ông nhân lúc con ngủ ra ngoài đi dạo.

Ba người nói chuyện với nhau, nói đến chuyện tóc, Vân Hồi Chi cười: "Xem ra làm giáo viên cũng vất vả thật."

Lưu Phục nói thật: "Tôi mười mấy tuổi đã bạc đầu rồi, chuyện này không liên quan gì đến tóc tai đâu."

Vân Hồi Chi an ủi ông: "Không sao không sao, tóc bạc thêm chút cũng không ảnh hưởng gì, dù sao cũng tốt hơn là bị hói."

Vợ Lưu Phục vô cùng tán thành: "Đúng thật."

Ba người ngồi xuống nói chuyện, Vân Hồi Chi biết ngày mai họ sẽ đi, cuối cùng mới không biết xấu hổ mà hỏi thăm: "Thầy Lưu, em hỏi thầy về một giáo viên ở trường thầy nhé, xem thầy có quen không."

Lưu Phục hút thuốc: "Tên gì vậy?"

Gió đêm thổi mùi khói thuốc đến trước mặt, nếu là ngày thường Vân Hồi Chi thế nào cũng phải ho một tiếng, nhưng bây giờ khứu giác của cô không còn sức lực để truyền đi bất cứ thông tin nào khác nữa.

"Sở Nhược Du."

Cô cảm giác mình nói ra cái tên này cũng không được lưu loát, môi như run lên, phát âm không chuẩn.

Lưu Phục nghe xong cùng vợ nhìn nhau cười, "Sở lão sư trước đây từng làm cùng tổ với tôi, đều cùng một trường, sao lại không quen biết được."

"Cô ấy khoảng thời gian trước đến Kiêm Gia du lịch, cũng ở khách điếm của chúng ta."

Vân Hồi Chi như lơ đãng nói: "Cho nên em nghĩ thầy Lưu chắc cũng quen cô ấy... Cô ấy dạy môn gì vậy ạ?"

Lưu Phục nói: "Lịch sử."

"Hả?" Vân Hồi Chi hít mạnh một hơi khói thuốc, mũi còn chưa kịp tỏ ra khó chịu.

Cô đã đoán hết cả Toán, Văn, Anh, chỉ có điều không ngờ tới Sở Nhược Du lại dạy Lịch sử.

Sao lại là giáo viên Lịch sử chứ.

Suy nghĩ một chút, tám phần là Sở Nhược Du chưa từng nói đến những nội dung liên quan, bởi vì thị trấn Kiêm Gia cũng không có nhiều di tích lịch sử.

Cho nên cô không nhìn ra cũng là chuyện bình thường.

"Vậy thì..."

Vân Hồi Chi vẫn còn có chút do dự, cô đã do dự rất nhiều ngày, ngượng ngùng không dám tìm hiểu nhiều, rồi lại không thể nào đè nén được hạt giống trong lòng.

Chúng nó đã bén rễ nảy mầm, đêm nay là cơ hội cuối cùng, nếu thật sự không hỏi, nhất định sẽ hối hận.

"Mọi người ở đây đều cảm thấy Sở lão sư trẻ trung xinh đẹp, người theo đuổi cô ấy có nhiều không ạ?"

Lưu Phục nghe xong gật gật đầu, rất đứng đắn nói: "Giáo viên trẻ ở trường chúng tôi thì nhiều, nhưng phương diện này đã được nhấn mạnh rồi, cho nên trong trường tôi chưa nghe nói có thầy giáo nào công khai theo đuổi cô ấy cả."

Vân Hồi Chi thầm yên tâm. "Ồ ồ, đúng thật, dù sao cũng là ngành giáo dục mà, phải chú ý."

"Còn lén lút thì không biết được, chắc là có."

Lưu Phục lại nói.

Vân Hồi Chi bị một cú sốc.

Vợ Lưu Phục nói: "Sở lão sư ưu tú lắm, vừa có nhan sắc, lại vừa có bằng cấp. Dạy lớp giỏi, giảng bài hay, chỉ là quá yêu công việc nên bỏ bê chuyện cá nhân thôi."

"Cô ấy..."

Sở Nhược Du sẽ không đến mức cả chuyện kết hôn và ly hôn cũng không nói cho đồng nghiệp trong trường biết chứ.

Vân Hồi Chi nuốt những lời định nói vào bụng, để tránh tiết lộ những điều không nên nói.

Vợ Lưu Phục lại nói: "Khoảng thời gian trước tôi tình cờ gặp mẹ Sở lão sư, mẹ cô ấy lo lắng chuyện của con gái lắm. Cũng hỏi han tôi xem trong trường có thầy giáo nào thích hợp có thể giới thiệu không, tôi nói người vừa độ tuổi thì không phải đã kết hôn rồi thì cũng đã có đối tượng, thật sự là không có. Mẹ cô ấy sốt ruột lắm, nói sắp xếp xem mắt thì con bé lại không đi, không trông mong gì kết hôn, nhưng đi làm đến giờ đến cả một mối tình cũng chưa từng có."

Lưu Phục nghe xong cười: "Chuyện này lo lắng cũng vô ích, người trẻ tuổi tự mình không vội, phụ huynh chỉ lo hão. Yêu đương nói không chừng đã yêu rồi mà chưa nói thôi, kết hôn muộn cũng là chuyện bình thường, tôi chính là kết hôn muộn, bây giờ vẫn tốt đẹp đó thôi."

Sau khi nghe xong, Vân Hồi Chi máy móc chớp chớp mắt, một lúc lâu cũng không đáp lời, sắp xếp lại những thông tin đó, suy nghĩ về tất cả những điểm mâu thuẫn, rồi hình dung ra vài khả năng.

Rồi chợt bừng tỉnh, bật cười.

Lại kìm nén lại.

Khắc chế.

Về phòng xong, cô theo thói quen bấm vào mạng xã hội mà cô và Sở Nhược Du lần đầu tiên nói chuyện.

Cô không có ý định làm phiền Sở Nhược Du, chỉ cần cô không đuổi theo dây dưa, họ có thể lùi lại vị trí quen biết ban đầu.

Những ngày hè vì khô nóng mà nhạt nhẽo, chất đầy những lời chia tay lạnh băng và những lời nói dối thú vị, trộn lẫn vào nhau, không biết phải bắt đầu gỡ rối từ đâu.

Cho nên, căn bản là không hề có một cuộc hôn nhân nào cả.

Vân Hồi Chi đột nhiên bật cười, lần đầu tiên họ "làm chuyện đó", Sở Nhược Du vụng về đến mức nào, một câu "chồng cũ phương diện kia không được" liền che đậy qua loa.

Vân Hồi Chi ngốc nghếch cái gì cũng tin.

Cô bỗng dưng nhìn thấy Sở Nhược Du cập nhật trạng thái, đây là lần đầu tiên Sở Nhược Du cập nhật tài khoản của mình sau nhiều ngày xa cách.

Hai bức ảnh.

Một tấm là chiếc túi da treo trên tường, chiếc túi thơm đổi vận hình chú chó nhỏ màu đỏ đính trên đó.

Tấm thứ hai là một đĩa tôm hùm đất đỏ au.

Vân Hồi Chi như bị giao cho một bài đọc hiểu, đầu óc đơ ra, lặng lẽ ngẩn người.

Năm phút sau nghĩ ra điều gì đó, vội vàng xem lại, bài chia sẻ đó đã bị xóa.

Như thể một ngày mưa mây đen giăng kín, vô tình từ sau tầng mây hé lộ ra một ánh trăng trong vắt.

Rất nhanh lại thu về.