Ngày Mùa Hè Mất Khống Chế Nói Dối

Chương 37



Ánh nắng chói mắt.

Vân Hồi Chi đeo máy ảnh, đi sau lưng mẹ và em gái.

Em gái đang cùng mẹ bàn bạc xem nên mua chút gì mang về cho ông bà nội, Vân Hồi Chi cố tình đi chậm lại vài bước, không theo sát.

Đó là một gia đình không liên quan gì đến cô, cô đứng bên cạnh nghe cũng thấy rất khó xử.

Cũng sẽ có chút buồn bã, bởi vì cô không có phúc khí được mua quà cho bà ngoại.

Bà ngoại rời xa cô, còn triệt để hơn bất cứ ai, vĩnh viễn không bao giờ trở lại.

Cô càng đi càng chậm, mẹ cô dừng lại, quay đầu lại dịu dàng hỏi: "Con phải mệt rồi không? Chúng ta tìm một quán uống chút gì đó nhé."

"Vâng ạ."

Đối với mẹ, sâu thẳm trong lòng Vân Hồi Chi có một khao khát nguyên thủy, muốn được gần gũi, muốn được làm nũng, như một đứa trẻ con không nói lý lẽ.

Nhưng cô không làm được, cô đã mười mấy năm không hề gần gũi với mẹ, càng không cần nói đến chuyện làm nũng.

Mẹ bây giờ là mẹ của người khác.

Vân Hồi Chi ở trước mặt dì út có thể thả lỏng, nhưng với mẹ thì không được.

Đương nhiên với ba cũng không được.

Ở trước mặt mẹ còn có thể kiểm soát tính tình, tỏ ra ngoan ngoãn và tôn kính một cách thích hợp, chứ đối với Vân Dũng thì cô không có nhiều kiên nhẫn như vậy.

Bởi vì tính cách của ba và cô không hợp nhau, hơn nữa ông còn nợ cô nhiều hơn.

Mà mẹ cô, theo cô thấy, chỉ là đang tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình, đó là điều đương nhiên.

Tuy nhiên, nói sâu hơn một chút, cả hai người họ đối với cô mà nói đều không quan trọng đến vậy, có cũng được không có cũng chẳng sao.

Bởi vì lúc ly hôn năm đó, không ai trong số họ nghĩ đến việc sẽ mang cô theo bên mình, vì cô là một gánh nặng.

Bây giờ đối xử tốt với cô chẳng qua chỉ là sự bù đắp sau khi đã có đủ điều kiện.

Chiếc áo rách, dù có vá lại thế nào, cũng không còn là dáng vẻ ban đầu nữa.

Dù bề ngoài không nhìn ra, bên trong nhất định vẫn còn những dấu vết bị che giấu.

Bởi vì họ đã không nói lời từ biệt, Vân Hồi Chi đã có một khoảng thời gian rất dài không có cảm giác an toàn, nói không hận đều là giả dối.

Tình yêu của bà ngoại đã khiến cô tự tin hơn, cũng buông bỏ được những oán niệm đó.

Cô đã nói với Sở Nhược Du về cảm giác bất an của mình, cô nói không thích kiểu không nói lời từ biệt, cô mượn rượu để tỏ ra yếu đuối trước mặt Sở Nhược Du, bày tỏ nỗi bất an trong lòng về sự chia ly.

Cô cho rằng Sở Nhược Du hiểu cô.

Bởi vì khi cô miêu tả những giấc mơ của mình cho Sở Nhược Du, Sở Nhược Du nói cô rất cô đơn, tuy bản thân cô không cho là vậy, nhưng khoảnh khắc đó cô đã bị nói trúng tim đen.

Mà khi cô khóc trước mặt Sở Nhược Du, Sở Nhược Du cũng nói sẽ không rời đi.

Cho nên mọi chuyện lại trở nên tồi tệ một cách khó hiểu như vậy, cô không thể nào bình tĩnh thản nhiên được, không thể nào hoàn toàn không oán trách Sở Nhược Du.

Trước khi rời đi, Sở Nhược Du đã hỏi Tiểu Chương hai vấn đề, một là cô ở lại bao lâu, hai là dì út của cô có phải là chủ khách điếm không.

Sau này Vân Hồi Chi mới suy nghĩ lại, Sở Nhược Du có những câu hỏi đó, có lẽ sớm đã phát hiện ra cô không thiếu tiền đến vậy.

Chiều hôm đó, Sở Nhược Du còn đột ngột hỏi cô có từng nói dối không, nói muốn trao đổi bí mật với cô.

Lúc đó chủ đề đó xuất hiện thật kỳ quái, Vân Hồi Chi không phải là không có cảm giác, nhưng trong tiềm thức cô không dám suy nghĩ sâu xa.

Cô chỉ lo che giấu sự chột dạ và xác định tâm ý của Sở Nhược Du, cố tình không coi đó là chuyện gì to tát.

Trước khi Sở Nhược Du đến, cô chỉ cất hết những món đồ xa xỉ đi, trong cuộc sống hàng ngày, cô không hề cố tình tỏ ra nghèo khổ để xây dựng hình tượng.

Diễn quá lố thì cố nhiên sẽ chân thật, nhưng cô cũng không muốn làm một kẻ lừa đảo hoàn toàn, càng không muốn chuốc lấy sự đồng cảm không cần thiết.

Cô cảm thấy dù Sở Nhược Du có thật sự vạch trần cũng không sao, dù có hỏi thẳng cô, cô cũng sẽ không hoảng loạn.

Bản thân mình có tiền, bản thân mình cũng không thiếu tiền, thì đã sao chứ.

Ai nói người có tiền thì không thể làm hướng dẫn viên du lịch và tình nhân cho người khác để trải nghiệm cuộc sống.

Hơn nữa, chẳng lẽ khách điếm là của dì út cô mở, thì lại cản trở sự nghèo khó của cô sao?

Có lẽ cô chỉ đang ăn nhờ ở đậu, muốn thông qua năng lực của bản thân để kiếm một khoản tiền tiết kiệm mà thôi.

Sở Nhược Du dựa vào đâu mà chắc chắn cô nói dối?

Có lý do gì cần thiết đến mức phải lặng lẽ rời đi như vậy, cứ như thể tình cảm trước đây của họ không hề tồn tại.

Vân Hồi Chi không hiểu, hoặc có thể nói, có thể lý giải, nhưng không thể chấp nhận cách xử lý của Sở Nhược Du.

Hứa rồi lại thất hứa, là một hành vi rất đáng ghét.

Nếu lý do rời đi chỉ đơn giản như vậy, vậy thì có một điểm mâu thuẫn.

Sở Nhược Du còn để lại cho cô một khoản "học phí", việc này lại là để làm gì?

Vân Hồi Chi nghĩ trăm lần cũng không ra.

Mấy ngày trước, một buổi tối nọ trời mưa, sấm sét ầm ầm làm cô mất ngủ, tâm trạng theo đó mà u uất, đột nhiên cô có một suy đoán.

Khoản học phí này là do nàng cố ý để lại, mục đích là để châm chọc cô, sỉ nhục cô!

Ai bảo cô cứ luôn miệng nói dối.

[ Cô không phải giả vờ là học sinh nghèo khó đi bán thân sao, vậy thì tôi cho cô thêm một khoản tiền bồi thường ngủ cùng đây. ]

Cô tự tưởng tượng ra hoạt động tâm lý của Sở Nhược Du.

Đây không phải là nói xấu Sở Nhược Du, tính cách của màng chính là như vậy, nếu biết bị lừa, nhất định sẽ trút giận.

Nghĩ như vậy, ngược lại lại làm cô càng thêm nhớ nhung Sở Nhược Du.

Cô thích cái vẻ lạnh lùng mà sắc bén trên người nàng, thật không dễ chọc, cho nên lại càng muốn đi chọc.

Cô giả vờ tâm trạng vẫn như trước đây, nên làm gì thì làm nấy, cũng lặng lẽ nung nấu sự bất mãn.

Nhưng việc cô nhớ Sở Nhược Du là không thể thay đổi, mỗi buổi tối cô ôm chiếc gối mà nàng từng ngủ, trong lòng vừa chua xót lại vừa khổ sở, thỉnh thoảng lại len lỏi chút ngọt ngào.

Sau này nỗi nhớ càng ngày càng đậm, dày vò đến mức cô không thể nào suy nghĩ một cách bình thường được nữa, cô lại càng không nhịn được mà có những phỏng đoán khác.

Có lẽ Sở Nhược Du hỏi hai câu đó chỉ là thuận miệng hỏi một chút, để đánh lạc hướng mà thôi.

Sở Nhược Du cũng không hề nhìn ra, nàng thật lòng thật dạ để lại cho mình một khoản học phí, sau đó chạy trối chết.

Tại sao lại chạy trối chết?

Có phải vì nàng đã thích mình rồi không?

Vân Hồi Chi lại bắt đầu tự luyến, cô soi gương, kiểu con gái trong sáng xinh đẹp như cô không có nhiều đâu, đổi chỗ khác là không có.

Điều này quá rõ ràng.

Sở Nhược Du ở bên cạnh cô nhất định rất vui vẻ, bởi vì tiền thuê theo ngày vốn đã không rẻ, một cái thị trấn quèn mà lại ở đến nửa tháng mới đi.

Trong khoảng thời gian đó cô đều đã tỏ tình, Sở Nhược Du không đồng ý, cũng không nỡ rời đi.

Sau đó lại hứa hẹn sẽ luôn liên lạc với cô, sẽ ở Hạ thành đợi, đưa cô đến chùa cầu học vấn, hơn nữa còn giúp đỡ cô học hành.

Đây không phải là thích thì là gì, Vân Hồi Chi không ngốc, cũng không mù.

Cho nên Sở Nhược Du mới luống cuống đúng không, nhân lúc cô đi cùng bạn mà lặng lẽ trốn đi, vẫn là vì không nỡ rời xa cô.

Không có cách nào nói lời từ biệt trực tiếp, sợ mình lại khóc, nàng sẽ không chịu nổi.

Có khả năng.

Trước khi nói chuyện với Lưu Phục lão sư, Vân Hồi Chi mỗi ngày đều phân vân giữa hai loại suy đoán này.

Nếu Sở Nhược Du thật sự vì lời nói dối của cô mà tức giận rời đi, vậy thì cô phải giải thích, có lẽ còn không nhịn được mà đuổi theo cầu hòa.

Nếu Sở Nhược Du vì động lòng với cô, sợ nhận lấy những hậu quả không dám tưởng tượng nên mới bỏ đi, vậy thì cô chỉ có thể tôn trọng sự lựa chọn trước mắt của Sở Nhược Du.

Cô không thể dễ dàng đi làm phiền, gây thêm phiền phức cho Sở Nhược Du.

Vân Hồi Chi nói với mẹ muốn làm giáo viên, nói xong lại do dự, muốn suy nghĩ thêm.

Cứ lẽo đẽo theo một người không nói lời từ biệt, thật không sáng suốt.

Nhưng từ chỗ Lưu Phục lão sư, cô phát hiện ra Sở Nhược Du cũng là một kẻ nói dối cừ khôi, nói dối rất nhiều.

Nàng chưa từng có một cuộc hôn nhân thất bại, gia đình nàng thậm chí còn lo lắng vì nàng lớn tuổi mà không có đối tượng. Còn chuyện chồng cũ yếu sinh lý lại càng là lời nói vô căn cứ, chỉ là để che giấu việc nàng thiếu kinh nghiệm giường chiếu mà suýt nữa lộ tẩy.

Nếu đều là kẻ nói dối, lòng Vân Hồi Chi thấy dễ chịu hơn nhiều, ai cũng không nợ ai cả.

Dù sao sau này cũng phải trả lại tiền cho nàng.

Vân Hồi Chi còn chưa kịp tiêu hóa xong sự thật này, cô lại nhìn thấy Sở Nhược Du đăng ảnh.

Đăng rồi lại xóa, tâm tư rõ như ban ngày.

Vân Hồi Chi trong lòng hừ hừ.

Sở Nhược Du cũng đang mâu thuẫn lắm đúng không.

Món đồ đó có ý nghĩa gì đây, lại định mời mình ăn tôm hùm đất nữa sao?

Bắt giữ được khoảnh khắc thoáng qua lưu luyến của người nhẫn tâm, vốn là chuyện vui, Vân Hồi Chi cũng đúng là đã vui vẻ một lúc.

Nhưng sau khi yên tĩnh lại, cô cảm thấy có chút tức giận, đến tối lại không kìm được mà rơi vài giọt nước mắt.

Sở Nhược Du thật đúng là một người phụ nữ hư hỏng đúng như tên gọi, nàng muốn thế nào thì làm thế ấy, làm đầu óc mình rối tung cả lên.

Khóc xong lau nước mắt, Vân Hồi Chi vuốt ve tấm ảnh Polaroid chụp chung của hai người, mặt kề mặt đều đang cười.

Để khoe sắc xinh đẹp, cả hai đều tô son môi rực rỡ.

"Mặc kệ chị có muốn gặp tôi hay không, tôi cứ đến đấy, tức chết chị, để chị bắt nạt tôi."

Sau khi nghỉ ngơi đủ ở tiệm bánh ngọt rồi về khách điếm, Vân Hồi Chi vẫn còn thất thần, hỏi Tiểu Chương, gia đình Lưu Phục lão sư đã trả phòng đi rồi.

Cô thở dài.

Tiểu Chương nói: "Sao bây giờ ai rời đi cậu cũng không vui vậy."

"Cậu sai rồi, cậu mà rời đi tôi chắc chắn sẽ reo hò."

Vân Hồi Chi nói một cách ác độc.

"Thật đáng tiếc, cậu không có cơ hội để reo hò đâu."

Chạng vạng, em gái Vân Hồi Chi chạy tới làm nũng với cô, nói muốn ngồi xe đạp của cô cùng cô ra ngoài hóng gió, còn muốn đến chợ đêm mua đồ ăn vặt.

"Đừng mang theo mẹ nhé."

Trong phòng chỉ có hai chị em, cô bé vẫn nhỏ giọng nói bên tai Vân Hồi Chi.

Vân Hồi Chi vì thế mà đi nói.

Mẹ Vân Hồi Chi ngày thường một khắc cũng không nỡ để con gái út rời khỏi tầm mắt, nhưng lần này bà muốn đưa Vân Hồi Chi về Hạ thành, bà cũng nghĩ Vân Hồi Chi có lẽ đã có thêm tình cảm với con gái út.

Cho nên bà đồng ý.

Hai chị em như nhận được lệnh đặc xá, vui vẻ nhảy lên xe thoát khỏi sự kiểm soát của người lớn.

Em gái ngồi ở phía sau, ôm cô thật chặt, làm trong lòng Vân Hồi Chi dấy lên chút hơi ấm.

Bé con nói giọng mềm mại hỏi cô: "Chị ơi, chị với anh lễ tân kia là quan hệ gì vậy?"

"Còn nhỏ tuổi mà đã bắt đầu hóng hớt rồi nha."

Vân Hồi Chi cười, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Bạn bè bình thường thôi, cậu ấy chán chết đi được, chị không ưa cậu ấy, cậu ấy cũng không thích chị nói nhiều."

Cô bé như đang suy nghĩ điều gì đó, nói giọng người lớn: "Không có tiếng nói chung, không được rồi. Vậy chị có thích ai không?"

"Mẹ bảo em hỏi à?" Vân Hồi Chi bất đắc dĩ.

"Không phải, nhưng em có nghe mẹ hỏi dì út câu này, cho nên em cũng tò mò."

Vân Hồi Chi cười cười, định thử xem cô em gái này có đáng tin cậy không, "Chị nói cho em nghe, em phải giữ bí mật nhé, có làm được không?"

"Đảm bảo có thể!"

"Chị có một người chị thích đang ở Hạ thành, chị ấy có thể thích chị, cũng có thể không thích chị, chị không chắc chắn nữa. Em nói xem chị có nên đi làm phiền chị ấy không, liệu có bị coi là làm phiền không?"

Chuyện này người lớn cũng không dám cho lời khuyên, huống chi là trẻ con.

Nhưng Vân Hồi Chi bằng lòng nói chuyện với cô bé.

Cô bé nói với cô: "Không chắc chắn, vậy thì chị cứ đi xác định đi. Nếu chị không chủ động xác định, vậy thì chị sẽ sốt ruột, chỉ có chị là càng thêm mệt mỏi thôi."

"Tiểu Vận, sao em lại thông minh như vậy?" Vân Hồi Chi huýt sáo.

"Em xem phim thấy người ta nói vậy đó, cho nên mỗi lần cãi nhau với bạn, em đều chủ động đi làm hòa. Nếu em mà giận dỗi, người khổ sở vẫn là em thôi."

Vân Hồi Chi cảm thấy có một số chuyện, người lớn thật sự không nghĩ thông suốt bằng trẻ con.

Ăn uống no nê đến tận tối mịt, cô bé vỗ vỗ cái bụng tròn xoe, "Vui quá đi, ngày thường mẹ cứ nói không sạch sẽ, không được ăn, em thèm chết đi được."

"Em đừng có mà bị tiêu chảy đấy nhé, nếu không thì chị xong đời luôn đó." Vân Hồi Chi xoa xoa đầu cô bé.

Hai chị em hát ca trở về khách điếm, chuẩn bị tối nay ngủ chung, nói chuyện tâm sự.

Kết quả vui quá hóa buồn.

Vừa vào đến sân, Vân Hồi Chi mải nhìn trăng không chú ý kiểm soát, chiếc xe mất thăng bằng, đột ngột ngã xuống.

Cô vì muốn giữ chặt cô em gái mà bản thân không vững, ngã ngồi xuống đất, chân bị trầy một mảng, còn chảy cả máu.

May mà không phải lúc đang đi trên đường bị ngã, cho nên cũng không bị nặng lắm, cũng không quá đau.

Chỉ là da thịt cô non mềm, vết thương bên cạnh đầu gối trông có chút thảm thương không nỡ nhìn.

Có thảm mà không bán thì đúng là đồ ngốc.

Cô quyết tâm thử một chút, trên đường đi xử lý vết thương, đã chụp ảnh vết thương đăng lên mạng.

[ Hu hu hu hu hu hu tai nạn xe cộ đau quá đi. ]

. . . . . . .

Lời tác giả:

Sở Nhược Du: Tai nạn xe à? Tốt nhất là cô không sao.