Bữa tối nhà họ Tô ngoài mỗi người một chén Phật nhảy tường ra, còn có đùi gà om xốt, củ cải xắt sợi xào chua ngọt, rau chân vịt xào trứng, viên củ cải, tổng cộng bốn món một canh, có rau có thịt có canh, vừa bổ dưỡng lại vừa mỹ vị.
Trình Nghênh Trân bày thức ăn lên bàn bát tiên trong phòng ăn, "Quan nhân, thức ăn đã đủ cả rồi, xin mời hai vị tiểu công tử cùng dùng bữa."
Trên bàn chỉ bày ba bộ bát đũa, Phạm Yến Gia không nhịn được hỏi, "Phu nhân, người không dùng bữa cùng chúng ta sao?" Không hiểu vì sao, y muốn mang bát đũa vào phòng bếp ngồi ăn cùng Tô nhị nương, luôn cảm thấy như vậy mới có tư vị hơn.
"Hai vị là khách..."
Lời khách sáo của Trình Nghênh Trân còn chưa nói xong đã bị Triệu Lan ngắt lời, "Chúng ta chỉ là học trò của thầy thôi."
Từ khi nào Triệu Tử Cẩn lại trở nên phối hợp với hắn như vậy? Phạm Yến Gia tuy khó hiểu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, "Phải đó, phu nhân, xin đừng coi chúng ta là khách, còn xin An Chi, nhị nương bọn họ ngồi ăn cùng cho náo nhiệt."
Trình Nghênh Trân vốn không thích cùng ngồi bàn với khách, thấy gò bó không thoải mái. Nhưng nàng quen nghe theo Tô Ngôn Lễ:
“Phu quân?”
“Nếu Tử Cẩn và Yến Gia thích náo nhiệt, vậy thì để Đại lang và A Cẩm bọn nhỏ cùng qua đây ngồi ăn.”
Trình Nghênh Trân gật đầu, liền đi gọi bọn trẻ.
Tô Đại Lang đã chín tuổi, đến tuổi có thể tiếp khách nên ngoan ngoãn không nói gì. Tô Tam Lang thì đã cắn dở đùi gà sốt teriyaki, nghe bảo phải lên bàn chính ăn thì lắc đầu lia lịa:
“Con không muốn ngồi giữ lễ, phiền chết!”
Tô Nhược Cẩm cũng chẳng muốn ngồi chung với hai thiếu niên kia, một người thì quá hoạt bát, một người lại quá lạnh lùng, đều không thú vị bằng ở bếp nhỏ vừa ấm áp vừa thoải mái, tha hồ gặm gà ăn viên.
“Cha các con gọi đó.” Trình Nghênh Trân dỗ bọn nhỏ, không để chúng bướng bỉnh, còn lấy khăn lau miệng cho Tam Lang:
“Nghe lời, mau qua đó!”
Tô Nhược Cẩm bĩu môi nhưng không nhúc nhích.
Tô Đại Lang cười, tự mang bát đũa đi ra trước.
Anh cả đã đi rồi, Tô Nhược Cẩm đành lẽo đẽo theo sau. Trình Nghênh Trân dắt Tam Lang, mang theo bát đũa đến phòng ăn, đặt Tam Lang ngồi cạnh Tô Ngôn Lễ. Sau đó nàng tranh thủ ghé qua phòng trong xem Tiểu Tứ Lang có tỉnh chưa. Thấy con vẫn ngủ say, yên tâm bước ra, đúng lúc gặp nha hoàn Mao tỷ bưng canh trở lại. Nàng vẫy tay:
“Đem cơm canh sang chỗ A Thừa ngủ mà ăn.”
Mao tỷ lắc đầu:
“Phu nhân, ta chưa đói, đợi người ăn xong rồi hãy ăn.”
Trong phòng ăn, Triệu Lam vẫn chờ phu nhân ngồi xuống mới động đũa. Hắn mở nắp chén nhỏ, mùi thơm ngào ngạt của Phật Nhảy Tường bốc lên, khiến người ta thèm ăn.
Hắn cầm thìa múc một ngụm canh, húp vào miệng, hương vị len lỏi từ mũi xuống tận ngũ tạng, ấm áp dễ chịu vô cùng. Không cần cay hay mặn gắt, chỉ thế thôi cũng đủ khiến người ta có khẩu vị, cảm giác thật tuyệt diệu.
Không nhịn được, hắn đổi sang đũa gắp một miếng bào ngư, cắn xuống, nước ngọt lan trong miệng, vừa dai vừa thơm, cảm giác thỏa mãn lan tỏa.
“Ngon quá!”
Tiếng cảm thán này là của Phạm Yến Gia. Chưa đầy mấy miếng, hắn đã ăn sạch cả chén Phật Nhảy Tường cả nước lẫn cái.
Trình Nghênh Trân vội đứng dậy:
“Còn nữa, để ta múc thêm cho cậu.”
Phạm Yến Gia không dám để phu nhân phải đi, nhưng cũng không khách sáo, liền sai tiểu đồng Thanh Phong đi bếp múc thêm.
Tô Nhược Cẩm: …
Thứ này vốn chỉ để nếm hương vị thôi, chứ ăn lấy no thì còn ra thể thống gì?
Bộ dạng xót của nàng lọt vào mắt Triệu Lam. Hắn khẽ mím môi, cúi đầu, ung dung thưởng thức từng muỗng Phật Nhảy Tường, còn nghe Phạm Yến Gia tấm tắc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Món này thật tinh diệu, béo mà không ngấy, các nguyên liệu thấm vào nhau, vị trong vị, thực là tuyệt phẩm.”
Tô Nhược Cẩm cuối cùng nhịn không nổi, bật thốt:
“Sao lại không tuyệt được? Chỉ tối nay thôi đã tốn gần ba lượng bạc rồi đó!”
Nàng vốn đi khắp nơi tìm nguyên liệu giá rẻ mới bớt được chút, chứ nếu như trước kia, cha nàng một tháng bổng lộc chỉ có chín lượng, trừ tiền thuê nhà, chi tiêu lặt vặt, tiền ăn cả tháng cũng chỉ hơn ba lượng.
Một hũ Phật Nhảy Tường thôi đã ngang bằng chi tiêu một tháng. Nếu không phải vì muốn cảm tạ Hoa Bình cứu dì, nàng nào nỡ nấu món đắt đỏ như vậy.
“Ba lượng cũng đâu nhiều?”
Cả nhà họ Tô lập tức quay sang nhìn vị công tử Phạm kia.
Công tử con nhà quan, chưa từng biết khổ, Phạm Yến Gia: … Sao tự dưng thấy nếu nói thêm câu nào nữa sẽ bị người ta đuổi khỏi bàn vậy?
Trong lúc mọi người còn ngẩn ra, Triệu Lam đã ăn xong một chén. Song Thụ vội bước lên:
“Tiểu công tử, nô tài đi múc thêm cho ngài.”
Cả nhà họ Tô lại đồng loạt quay sang nhìn thầy trò nhà Triệu. Rồi chợt nhớ ra như vậy là thất lễ, ai nấy lại giả vờ như không thấy gì, tiếp tục gắp đồ ăn, húp canh.
Phạm Yến Gia quay đầu:
“Đã quý thế, chi bằng lần sau chúng ta tự mang nguyên liệu tới, nhờ phu nhân lại hầm một lần nữa thì sao?”
Muốn ăn chực thành thói quen rồi sao? Tô Nhược Cẩm vội ngước nhìn gương mặt lạnh lùng của Triệu Lam, thầm cầu khẩn: đừng có đồng ý, đừng đồng ý…
“Lời của Yến Gia chí phải.”
Tô Nhược Cẩm: … Ngày qua ngày, sao ai cũng biến thành kẻ tham ăn hết vậy?
Trong hũ vốn chẳng còn bao nhiêu, mà Triệu – Phạm hai người mỗi người ăn liền hai chén, còn ăn thêm hai bát cơm, lại diệt luôn cả đùi gà teriyaki, viên củ cải…
Chẳng trách cao lớn như thế. Quả nhiên câu kia nói chẳng sai: Nửa lớn nửa nhỏ, ăn đến nỗi cha cũng nghèo. May mà hai nhà kia đều có tiền để nuôi.
Cơm nước xong, Triệu – Phạm hai người theo Tô Ngôn Lễ vào thư phòng đọc sách, Tô Đại Lang cũng đi theo học lỏm.
Trình Nghênh Trân thu dọn bát đũa. Tô Nhược Cẩm muốn phụ, nhưng Mao A Đầu chạy tới bảo nàng sang trông Tiểu Tứ Lang, để nàng cùng phu nhân thu dọn là được.
Thế là Tô Nhược Cẩm đi sang tiểu phòng – nơi Trình Nghênh Trân thường làm may vá. Trong phòng có đặt lò sưởi, nôi của Tiểu Tứ Lang đặt bên cạnh, ấm áp, thằng bé ngủ say sưa.
Nàng nhẹ nhàng ngồi bên nôi, chống cằm nhìn em, vừa ngáp vừa thấy mí mắt nặng trĩu. Một ngày thật bận rộn, cũng mệt rã rời, cơm no rượu say càng dễ buồn ngủ, chẳng mấy chốc nàng đã lim dim thiếp đi.
Ngoài hành lang, Triệu Lam bị Tam Thái gọi:
“Tiểu công tử, trời đã tối, Vương phi cho người tới giục, xin ngài sớm hồi phủ.”
Triệu Lam vừa nghe vừa liếc qua khe cửa, nhìn thấy Tô Nhị nương gục bên nôi. Vì nàng quay lưng lại, hắn không thấy rõ nàng đã ngủ, chỉ thấy thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn tựa bên nôi, trông như một viên bánh nếp mềm mại, khiến người ta muốn đưa tay bóp nắn.
Mà Tô Nhược Cẩm lúc này đang ngủ say, hoàn toàn không biết mình đã bị người ta để ý, muốn vo tròn nắn dẹp.
Tam Thái thấy chủ nhân thất thần, lại khẽ nhắc:
“Tiểu công tử…”
“Yến Gia còn đang cùng tiên sinh luận học, không vội.”
Không thể giục… thật sự không thể giục…
Tam Thái nhìn theo ánh mắt chủ nhân qua khe cửa, cũng thấy bóng lưng nhỏ nhắn của tiểu nương tử, chợt nhớ ra: tiểu công tử từng nói muốn Vương phi sinh cho mình một muội muội nữa. Thì ra, hắn nhớ muội muội rồi!
Chỉ là… Vương phi nay đã có cả cháu nội cháu ngoại, sao còn có thể sinh thêm muội muội cho tiểu quận vương được nữa đây?