Ngày Tháng Mưu Sinh Của Con Gái Tiểu Quan Kinh Thành

Chương 103: Nhiệt Tâm



Trương Mộc Tượng cúi người, ghé miệng sát tai nàng thì thầm:

“Vừa rồi bên cạnh quầy ta có một cô nương, e là sắp bị người ta lừa đi rồi.”

Tô Nhược Cẩm nói:

“Thế thì ngươi đi nha môn báo án đi, tìm ta làm gì? Không phải còn có thị tốt, thị thừa, chẳng lẽ không thì cũng còn thị lệnh, sao không báo cho bọn họ?”

Trương Mộc Tượng lắc đầu:

“Người khác sẽ không tin đâu, đây chỉ là cảm giác cá nhân của ta thôi.”

Vừa rồi hắn định lén đi theo, nhưng trong chợ người đông, chỉ chớp mắt đã mất tung tích. Lúc xoay vòng sốt ruột, hắn nhìn thấy Tô nhị nương. Vì chuyện xe tập đi lần trước, hắn không coi nàng như trẻ con nữa, thậm chí còn muốn nhờ nàng chỉ kế.

Tô Nhược Cẩm: “…”

Thấy tiểu nương tử không muốn quản chuyện bao đồng, Trương Mộc Tượng nóng vã mồ hôi giữa trời đông giá lạnh:

“Tô nhị nương tử, còn nhớ ta từng kể chuyện Lý Mộc Tượng cho nàng chứ?”

Nàng gật đầu, nhớ rất rõ. Nhưng chuyện đó có liên quan gì?

“Chẳng lẽ ngươi nhận ra kẻ lừa đảo?”

“Không phải.”

“Vậy sao ngươi chắc chắn cô nương kia bị lừa?”

Trước khi Lý Mộc Tượng mất tích, Trương Mộc Tượng từng tiếp xúc với hắn. Trạng thái khi ấy thế nào, Trương Lương nhớ rõ như in. Hôm nay cô gái kia bị người ta dụ dỗ, biểu hiện y hệt như năm đó.

Trương Mộc Tượng lải nhải kể một tràng, hơi rối rắm, nhưng cuối cùng Tô Nhược Cẩm cũng hiểu:

“Ý ngươi là có người chuyên lừa gạt thợ thủ công?”

Một câu tổng kết như khai mở tâm trí Trương Mộc Tượng, hắn bừng tỉnh:

“Đúng… đúng vậy. Vừa rồi cô nương kia dệt vải rất khéo, có một chủ một tớ nam tử nói muốn mua thêm vải, bảo nàng đưa về nhà xem còn bao nhiêu. Nếu vải tốt, bọn họ sẽ mua hết.”

Kiếp trước, Tô Nhược Cẩm từng nghe chuyện bịp bợm: hoặc lừa đi đào than, hoặc lừa lấy sức lao động, hoặc lừa lấy tiền tuất. Loại đầu đã đáng giận, loại sau thì táng tận lương tâm, c.h.ế.t đi cũng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Giờ lại là lừa thợ thủ công ư?

Ở cổ đại, nắm một nghề trong tay có thể nuôi sống cả nhà, thậm chí có chút tài sản. Một số địa chủ, hào cường lòng dạ hiểm độc quả thật từng lừa gạt thợ thủ công để biến họ thành trâu ngựa cho mình.

“Nếu vậy thì mau tới nhà cô ấy xem, xem đã về chưa, chẳng phải biết ngay có bị lừa không sao?”

Trương Lương lắc đầu:

“Vậy hãy mau đến nhà nàng, xem rốt cuộc nàng có về nhà không chẳng phải sẽ biết có bị lừa không?”

Trương Lương lắc đầu: “Thỉnh thoảng cùng nhau bày sạp, chỉ biết nàng ấy tên Khổng nương tử, tay nghề dệt vải không tồi, còn những thứ khác…” Hắn cũng không biết, vì sao lại lo lắng và xen vào chuyện bao đồng này, thực sự là vì chuyện của Lý mộc tượng đã khắc sâu trong lòng hắn quá mức, luôn cảm thấy hai người hôm nay rất giống chuyện lừa Lý mộc tượng uống rượu năm đó.

Bất kể là sự kiện Lý mộc tượng quá khắc cốt ghi tâm với Trương mộc tượng, hay Trương mộc tượng nhiệt tình với người xa lạ, đã hữu duyên tìm đến Tô Nhược Cẩm nàng, thì nàng cũng nhiệt tình một phen.

“Đi thôi!”

Trương Lương: “…Đi đâu?”

“Đi hỏi thăm nhà Khổng nương tử ở đâu chứ!”

“Ôi chao.” Trương Lương lúc này mới bừng tỉnh, quả nhiên không nhìn lầm Tô nhị nương tử, Trương mộc tượng dường như tìm được chỗ dựa, vội vàng trở lại nơi bày sạp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thư Đồng nhíu mày, trời quá lạnh, hắn còn muốn đưa nhị nương tử về nhà sớm đây, không ngờ Trương mộc tượng lại lắm chuyện, bất mãn định ngăn cản, nhưng nhị nương tử đã cất bước đi theo người ta rồi, hắn đành phải bê nồi đất lên xe la, chạy nhỏ theo sau.

Trở lại nơi bày sạp ở chợ, Trương Lương hỏi thăm mấy tiểu thương nhỏ, cuối cùng mới hỏi được Khổng nương tử thường xuyên đến bán vải: “Nàng ấy à, phu quân mấy năm trước bị bệnh chết, sinh được một đứa con trai thì bị nhà chồng cướp đi, giờ sống cô độc một mình, thuê một gian phòng ở khu Hậu Kiều mua tơ lụa dệt vải miễn cưỡng qua ngày, đúng là một người đáng thương.”

Cô độc một mình? Không hiểu sao, Tô Nhược Cẩm lại nghĩ đến những kẻ ác nhân thời sau chuyên rình mò phụ nữ độc thân, đây rõ ràng là đã thăm dò kỹ càng rồi mới ra tay!

Cho đến giờ phút này, Tô Nhược Cẩm mới cảm thấy trực giác của Trương mộc tượng là đúng, nàng vội vàng cầu chứng: “Vậy Lý mộc tượng cũng là người cô độc một mình sao?”

“Hắn không phải, nhưng ở kinh đô không có người thân, hắn từ Hương Sơn đến kinh thành kiếm sống.”

Ở kinh đô không có người thân, chẳng phải cũng là cô độc một mình sao? Xem ra bọn lừa đảo là những kẻ lão luyện có tổ chức và gây án lâu dài, đằng sau chúng không phải là phú hộ lòng dạ đen tối thì cũng là một tập đoàn lợi ích nào đó có mục đích.

Bất kể là loại nào trong hai loại này, đều không phải là chuyện mà tiểu dân như Trương mộc tượng và Tô Nhược Cẩm có thể nhúng tay vào.

“Trương thúc, chúng ta đến nhà nàng ấy ở hẻm Hậu Kiều xem sao. Nếu nàng ấy đã về, thì chúng ta lo lắng trắng tay một phen; nếu nàng ấy chưa về, thì ngươi hãy đi nha môn báo án, cũng coi như đã tận lực rồi.”

Chỉ cần có người tin tưởng, Trương Lương cảm thấy mình quả thật đã tận lực rồi.

Hai chiếc xe đẩy nhỏ còn lại của Trương Lương gửi ở một cửa hàng quen biết, hắn ngồi lên xe la nhà họ Tô cùng đi đến hẻm Hậu Ki phố. Từ đầu hẻm, hỏi thăm mãi cuối cùng tìm được nơi Khổng nương tử thuê, rồi tìm bà cụ chủ nhà bên cạnh để nói chuyện.

Trương Lương và Tô Nhược Cẩm nhìn qua không giống kẻ xấu, nhưng bà cụ chủ nhà vẫn cảnh giác nhìn bọn họ: “Các ngươi là người thân gì của nàng ấy?”

Trương Lương thành thật đáp: “Chúng ta cùng nhau bày sạp ở chợ. Hôm nay có hai nam nhân giọng địa phương khác nói muốn mua vải của Khổng nương tử, ta cảm thấy bọn họ giống kẻ lừa đảo, sợ Khổng nương tử bị lừa, nên đến nhà nàng xem nàng có về chưa?”

Bà cụ chủ nhà lắc đầu: “Chắc chắn là chưa về.”

Trương Lương và Tô Nhược Cẩm giật mình, chuyện không muốn thừa nhận vẫn cứ xảy ra. Nhưng bọn họ không có chút chứng cứ nào, liệu có thể đi nha môn báo án không? Có bị người ta đuổi ra không?

Trương Lương hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Cứ chờ đã, nếu trời tối mà vẫn chưa về…” Thông thường, việc báo án mất tích đều có giới hạn thời gian, ít nhất phải một ngày một đêm.

Trương mộc tượng thông qua chuyện của Lý mộc tượng hiển nhiên biết rõ quy định này: “Chỉ sợ chờ đến tối mới đi báo án, nha môn cũng không thụ lý đâu!” Huống hồ lúc đó người nha môn đều tan ca, ai còn quan tâm một nhược nữ tử có mất tích hay không chứ!

“Đợi chút, Trương thúc, ngươi vừa nãy lẩm bẩm gì vậy?”

Trương mộc tượng bị Tô Nhược Cẩm hỏi cứng họng: “Không lẩm bẩm gì cả, chỉ là một nhược…”

Dừng lại, chính là ba chữ này - nhược nữ tử.

Báo án có giới hạn thời gian đúng là vậy, nhưng nếu tính mạng của người mất tích bị đe dọa, hoặc nói cách khác là đối phương có thể bị xâm hại, thì bất cứ lúc nào cũng có thể báo án với nha môn.

“Tiểu nương tử, ngươi nghĩ ra cách rồi sao?”

“Ngươi chẳng phải nói là một chủ một tớ hai nam nhân to lớn đã đưa Khổng nương tử đi sao?”

Trương mộc tượng gật đầu: “Người trong chợ đều thấy cả.”

“Vậy thì dễ rồi. Một nhược nữ tử bị hai đại hán đưa đi, ngươi nói có nguy hiểm không?”

“Đương nhiên là nguy hiểm rồi! Nên Trương mộc tượng mới cảm thấy bất an.”

Không nói lời thừa thãi, Tô Nhược Cẩm bảo Thư Đồng thúc nhanh chóng lái xe la, tranh thủ nha môn chưa tan ca mà đi báo án ngay.

Quả nhiên đúng như điều bọn họ lo lắng, không có chứng cứ lại không phải người thân, hai người báo án, Kinh Triệu Phủ căn bản không thụ lý. May mắn thay, họ gặp được vị tiểu lại lần trước làm thủ tục mở tiệm, người này dường như quen biết Hoa Bình. Thông qua hắn ta, nha môn cuối cùng cũng nhận án, nhưng khi nào xuất quân tìm người thì không phải Tô Nhược Cẩm và Trương mộc tượng có thể thúc giục được.

Hai người đứng ở cửa không muốn rời đi, Lưu chủ bộ cười nói: “Tiểu nương tử cùng nàng ấy vốn không quen biết, đã rất trượng nghĩa rồi. Trời sắp tối rồi, mau về đi.”

Tô Nhược Cẩm thở dài như người lớn: “Trương thúc nói bên cạnh hắn đã có hai thợ thủ công mất tích rồi, ở những nơi mà hắn không biết có phải cũng có rất nhiều thợ thủ công mất tích không, cũng không biết có phải có người nào đó gom thợ thủ công lại muốn làm chuyện xấu không.”