Ngày Tháng Mưu Sinh Của Con Gái Tiểu Quan Kinh Thành

Chương 125: Xúc xích cuối cùng cũng được nướng



Ăn uống no đủ, Triệu Lan mới dẫn Tô Nhược Cẩm từ từ xuống lầu.

Rõ ràng cả Phong Lạc Lâu ca vũ thăng bình, một cảnh phồn hoa náo nhiệt, nhưng trong quá trình xuống lầu, ngoài thỉnh thoảng gặp một hai tiểu nhị bưng món ăn, lại không thấy một ai khác.

Rốt cuộc là Triệu tiểu Quận Vương đi lối đi riêng, hay là tửu lầu cố ý dọn dẹp để dành cho hắn, Tô Nhược Cẩm không rõ, nhưng dù sao cũng có cảm giác tiêu tiền xa hoa sống qua ngày, tìm sự tĩnh lặng giữa ồn ào.

Quả nhiên vẫn phải là người có tiền!

Bên cạnh xe ngựa ở cửa, Thư Đồng và Mao Nha đã đứng đợi, Tô Nhược Cẩm nhân lúc Mao Nha đỡ nàng lên xe liền hỏi nhỏ, “Đã ăn chưa?” Hai người họ không được theo lên tầng năm.

Mao Nha gật đầu, “Ăn ở tầng hai ạ.” Nói xong câu này, nàng lén nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng thì thầm một câu, “Không ngon bằng nhị nương tử làm.”

Tô Nhược Cẩm:…

Có thể nói, trong thời đại mà các phương thức nấu nướng chủ yếu là luộc, nướng, ướp và trộn gỏi, dù cũng có xào, chiên, hầm, nhưng so với hậu thế, cách thức chế biến vẫn còn khá đơn điệu. Lấy món gỏi cá vừa rồi làm ví dụ, tuy ở hậu thế phương Nam cũng có nhiều, nhưng người ta vẫn không dễ chấp nhận. Có một thành ngữ là "khoái trĩ nhân khẩu", trong đó "khoái" chính là thái thịt (không chỉ cá) thành sợi nhỏ rồi ăn sống. Người hiện đại chúng ta có thể thấy thịt sống vừa tanh vừa hôi, chẳng ngon chút nào, nhưng cổ nhân lại không nghĩ vậy. Từ thời Chu đến Đại Triều, người ta vẫn luôn rất ưa thích món gỏi sống này.

Ăn uống no đủ, ngồi lên xe ngựa, lắc lư xóc nảy, Tô Nhược Cẩm lơ mơ ngủ suốt cả chặng đường. Mãi đến khi xe ngựa dừng lại, Mao Nha khẽ vỗ nàng, nàng mới bừng tỉnh, bước xuống xe ngựa, đến một khu đại trạch yên tĩnh.

Đẩy cửa vào, xuyên qua sân trời nhỏ, trong gian nhà lớn, bày la liệt từng hàng án bàn, trên mỗi bàn đều là máy xay thịt hoặc máy nhồi lạp xưởng, một cảnh tượng bận rộn.

Triệu Lan quay mặt, nhìn tiểu nương tử đang đứng ở cửa, "Bắt đầu từ đâu?"

Xưởng sản xuất này quy mô khá lớn, Tô Nhược Cẩm cảm thấy đại nghiệp lạp xưởng nướng của nàng có hy vọng, nàng vui vẻ cười nói, "Bắt đầu từ khâu chọn thịt."

Một quản sự nam trung niên được Song Thụy ra hiệu, vội vàng tiến lên dẫn người đến khu vực thái thịt. Vừa đi, Tô Nhược Cẩm vừa hỏi, "Tinh bột ở chỗ các ngươi dùng cây trồng gì để làm?"

Trước mặt thiên hoàng quý trụ, quản sự không dám tùy tiện mở miệng.

Song Thụy thúc giục: "Tô nhị nương tử đã bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói."

"Vâng, vâng!" Quản sự bên cạnh quý nhân tỏ vẻ không kiên nhẫn, dọa cho người đàn ông trung niên vội vàng cẩn thận trả lời, "Bẩm Tô tiểu nương tử, có tiểu mạch, hồng đậu, lục đậu, vân vân."

Tô Nhược Cẩm gật đầu, không còn cách nào khác, lúc này còn chưa có khoai tây, khoai lang, ngô, đành phải dùng những thứ này trước vậy.

Tô Nhược Cẩm đích thân hướng dẫn từ khâu thái thịt, trộn nguyên liệu, đến việc cho vào máy xay thịt xay thành thịt vụn mịn, rồi sau khi luộc chín lại cho vào lò hấp khử trùng nhiệt độ cao kín, đặt lên giá phơi cho nguội, cuối cùng cất vào hầm băng để bảo quản.

Trong khâu này, dù lò hấp khử trùng nhiệt độ cao đến mấy cũng không thể sánh bằng máy khử trùng nhiệt độ cao ở hậu thế, nên nàng rút ngắn hạn sử dụng, "Mùa hạ lấy ra từ hầm băng không nên để quá mười ngày, mùa đông không nên quá một tháng."

Bất kể Tô Nhược Cẩm nói gì, quản sự chỉ biết gật đầu.

Cũng chỉ có người như tiểu quận vương mới có thể tạo ra được hầm băng giống như kho lạnh. Đây cũng là lý do vì sao Tô Nhược Cẩm không nghĩ đơn giản về việc làm những cây lạp xưởng nhỏ. Lạp xưởng khô thiếu quy trình luộc và khử trùng, chỉ cần nhồi xong rồi đặt lên giá phơi khô là được, thực phẩm khô có thể bảo quản rất lâu.

Suốt một buổi chiều, Triệu Lan đều ở bên cạnh Tô Nhược Cẩm, lặng lẽ nhìn nàng chỉ dẫn người làm, giải thích các chi tiết cần chú ý.

Tô Nhược Cẩm từng đuổi hắn đi, nhưng người ta cứ nhất quyết đứng bên cạnh, như thể nếu không đứng giám sát thì nàng sẽ không dốc hết lòng vậy. Thôi được, đây là địa bàn của hắn, hắn muốn làm gì thì làm, nàng cứ làm việc của nàng.

Đến khi ra khỏi xưởng sản xuất, trời đã tối.

Song Thụy sai người đưa toàn bộ số lạp xưởng làm ra buổi chiều cho Tô Nhược Cẩm.

Tô Nhược Cẩm:… Hình như có mấy nghìn cây thì phải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Miễn phí sao?"

Đôi mắt tiểu nương tử sáng lấp lánh vẻ ham tiền, Triệu Lan kìm nén khóe môi khẽ mím, "Ừ!"

"Oa!" Tô Nhược Cẩm vui sướng đến mức suýt nhảy cẫng lên, "Đa tạ tiểu quận vương, ta bây giờ phải về Tô Ký Phố ngay, lập tức lên món mới." Nàng thực sự nóng lòng lắm rồi.

Song Thụy vừa định nói bữa tối đã sắp xếp xong, nhưng chủ nhân chỉ cần liếc mắt một cái, lập tức bảo Tam Thái chuẩn bị xe.

Trên đường về, lòng Tô Nhược Cẩm như muốn bay lên, hận không thể một bước đến Tô Ký Phố, nàng cứ tủm tỉm cười suốt dọc đường.

Dĩ nhiên, chỉ có Tô Nhược Cẩm tự cho rằng mình đang cười trộm, trên thực tế, trong xe ngựa, bất kể là Triệu Lan, Song Thụy hay Mao Nha, cả ba người đều nhìn nàng cười suốt chặng đường.

Món lạp xưởng này thực sự khiến nhị nương tử vui vẻ đến thế sao?

Tô Nhược Cẩm đang ngây ngô vui vẻ, dường như cuối cùng cũng nhớ ra điều gì, nàng đưa tay lấy một cây lạp xưởng được chuẩn bị riêng trong hộp thức ăn nhỏ, há miệng cắn một miếng, oa, đây đúng là lạp xưởng tự nhiên không chất phụ gia, ngon tuyệt cú mèo.

Vui đến mức miệng còn nhồm nhoàm lạp xưởng mà vẫn không quên nhắc nhở Triệu Lan: "Tiểu quận vương cầm ăn đi!" Đây chính là vua của các món ăn vặt đó!

Triệu Lan quả nhiên nghe lời nàng, đưa tay lấy một cây, cùng nàng ăn.

Tô Nhược Cẩm ăn vui vẻ quá mức, lại mời Song Thụy và Mao Nha ăn.

Cả hai đều cẩn thận liếc nhìn Triệu Lan một cái. Rõ ràng trong mắt Mao Nha, tiểu quận vương không biểu hiện gì, nhưng Song Thụy lại hiểu ý tiểu chủ nhân của mình, vươn tay lấy một cây đưa cho Mao Nha trước, sau đó mới tự lấy cho mình một cây.

Lạp xưởng có thêm tinh bột kết hợp với thịt heo nạc mỡ đan xen, cùng với đủ loại gia vị, hương liệu, cắn vào miệng, dai giòn sần sật, ngon tuyệt vời, Song Thụy ăn đến mức lông mày suýt bay lên.

"Vẫn là do tiểu nương tử tự tay chỉ dẫn mới ngon như vậy." Mặc dù xưởng đã làm theo công thức của tiểu nương tử, nhưng hương vị không thể ngon bằng do tiểu nương tử đích thân chỉ dẫn, thảo nào tiểu quận vương cứ kiên quyết phải đưa tiểu nương tử đến xưởng, quả nhiên là khác biệt.

Xe ngựa nhanh chóng đến Tô Ký Phố, Tô Nhược Cẩm hưng phấn muốn nhảy xuống xe ngựa, nàng tim lớn nhưng thân hình nhỏ bé suýt ngã, Mao Nha vừa định kéo nàng thì bị Triệu Lan nhanh tay hơn một bước kéo lại.

"Đừng vội." Hắn nhíu mày, tự mình nhảy xuống xe ngựa trước.

Tô Nhược Cẩm bị khuôn mặt nghiêm túc của thiếu niên công tử dọa sợ, đứng im trên xe ngựa không dám động đậy.

Triệu Lan đứng trước cửa xe, đưa tay ra, "Qua đây."

Tô Nhược Cẩm lơ mơ giang tay về phía hắn, dịch người tới.

Thiếu niên công tử vươn cánh tay dài, đỡ lấy nách tiểu nương tử, bế nàng xuống.

Mãi đến khi đứng trên mặt đất, Tô Nhược Cẩm vẫn còn hơi ngơ ngẩn, Triệu tiểu quận vương từ khi nào lại có phong thái của ca ca đến thế?

Đổng mama thấy tiểu nương tử đến, vội vàng đón ra, "Nhị nương tử…"

Tô Nhược Cẩm lập tức từ trạng thái lơ mơ tỉnh táo lại, vội vàng cười chạy tới trước quầy nướng, "Đại Thạch ca, Quế dì, có que tre không?"

"Có." Hương Quế vội vàng nắm một nắm que tre đưa tới.

Tô Nhược Cẩm để Mao Nha nhận lấy, nàng đứng trước lò nướng của Hương Quế, "Ngày mai ta sai người làm giá nướng chuyên dùng để nướng lạp xưởng, hôm nay cứ tạm dùng cái này vậy."

Thư Đồng mang hai giỏ lớn lạp xưởng tới, Tô Nhược Cẩm cùng Hương Quế và những người khác nhanh chóng bắt đầu nướng.

Vài phút sau, Tô Nhược Cẩm đưa cây lạp xưởng đầu tiên đã nướng chín cho Triệu Lan, người vẫn chưa đi, "Tiểu công tử, ngươi thử xem?"