Ngày Tháng Mưu Sinh Của Con Gái Tiểu Quan Kinh Thành

Chương 148: Hội Văn Nhân Học Viện Đông Sơn 1



Nếu biết trước, hôm qua đã không trở về kinh thành, hôm nay trên con đường đi đến Học viện Đông Sơn, người chen chúc người, xe ngựa nối đuôi nhau, tắc nghẽn đến nỗi không thể nhúc nhích.

Khi Tô Nhược Cẩm đang buồn bực, Song Thụy không biết từ đâu xuất hiện, “Nhị nương tử, tiểu quận vương mời người đổi sang xe ngựa của ngài ấy.”

Ngay cả tiểu quận vương cũng tham gia, xem ra thịnh hội của Học viện Đông Sơn quả nhiên rất có giá trị. Tô Nhược Cẩm lúc này còn không biết, đến khi thi đấu thuyền rồng, ngay cả Hoàng thượng cũng có thể đến xem.

Cảm giác được che chở thật tốt!

Ba cha con Tô Nhược Cẩm ngồi lên xe ngựa của Triệu Lan, không những không tắc mà còn rất êm ái, quả thực là một sự hưởng thụ.

Tô Ngôn Lễ vừa lên xe đã tạ ơn học trò, rồi bắt đầu trò chuyện.

Thực ra, Tô Ngôn Lễ vốn không phải người khéo ăn nói, còn Triệu Lan có khéo ăn nói hay không thì khó mà nói được, nhưng tuyệt đối không phải người dễ ở chung, song lúc này lại tỏ ra rất tốt, hệt như học trò bình thường gặp thầy, thầy hỏi gì, y không chỉ đáp lời mà khi thầy định ngắt lời, y còn chủ động nêu ra một chủ đề khác, đảm bảo trong xe ngựa mọi người không cảm thấy ngại ngùng.

Tô Nhược Cẩm chỉ làm một tiểu oa nhi luôn tươi cười, cung kính lắng nghe, trong lòng thầm nghĩ, quý nhân đã thể hiện tốt như vậy, có cơ hội sẽ ban thưởng thêm đùi gà cho y.

Triệu Lan không chỉ là một học trò tốt, mà còn là một sư huynh tốt, trong lúc trò chuyện với thầy, y dịu dàng cười với tiểu nương tử, “Có muốn ăn chút điểm tâm không?”

Tô Nhược Cẩm lắc đầu, không ăn.

“Uống chút nước trái cây không?”

Tô Nhược Cẩm quả thật hơi khát, nhưng nàng vẫn từ chối, uống nước trái cây mà muốn đi tiêu thì không tiện lắm.

Triệu Lan dường như nhìn ra sự do dự của tiểu nương tử, “Nước mơ xanh chua chua ngọt ngọt rất sảng khoái.”

Nước bọt của Tô Nhược Cẩm lập tức bị hai chữ chua ngọt gợi lên, nhưng nàng vẫn nhịn được, lén lút liếc Triệu tiểu quận vương một cái, ý nói, lát nữa tìm chỗ đi tiêu phiền phức biết bao nhiêu, bộ dạng như thể: ngươi có chịu đợi không!

Vẻ tươi cười trên mặt Triệu Lan chỉ tăng chứ không giảm, bộ dáng như thể không có gì là không thể.

Tô Nhược Cẩm: … Ngươi không sợ phiền phức, ta còn ngại phiền phức đây, dứt khoát không nhìn y nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tô Ngôn Lễ thấy nữ nhi làm ra vẻ tiểu thư, vừa cảm thấy nữ nhi hiểu chuyện, lại vừa thấy nữ nhi đáng yêu, nếu không phải học trò đang ngồi trước mặt, hắn đã vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ đáng yêu của nữ nhi rồi.

Tô Tam Lang ngồi trong lòng cha, nào có hiểu gì chuyện ra ngoài bất tiện việc đi vệ sinh, vươn tay lấy điểm tâm ăn, ăn không đã, còn lấy nước trái cây uống.

Tô Ngôn Lễ không ngăn cản.

Tô Nhược Cẩm nhìn không nổi, lườm hắn một cái, “Ăn ít thôi.”

Có cha và Triệu tiểu quận vương ở đây, Tô Tam Lang mới không thèm nể mặt A Tỷ, thậm chí còn có chứng “hưng phấn khi có người lạ” của thằng nhóc con – ngươi càng không cho hắn ăn, hắn càng muốn ăn, còn làm mặt quỷ trêu chọc Tô Nhược Cẩm.

Tô Nhược Cẩm bất chấp hình tượng tiểu thư khuê các, vươn tay nhéo tai thằng nhóc con, “Có nghe lời không?”

“Cha, A Tỷ bắt nạt con.”

“Con nên ăn ít lại.”

Cầu cứu cha không thành, Tô Tam Lang đổi người, “Triệu ca ca, A Tỷ hung dữ quá, huynh giúp con đi.”

Triệu Lan chỉ cười mà không nói.

Không ai giúp mình, Tô Tam Lang đành buông xuôi, miễn cưỡng đặt miếng điểm tâm đang cầm trên tay xuống.

“Hừ, thế này còn được.” Tô Nhược Cẩm lúc này mới buông tay, lấy khăn tay lau sạch cho Tô Tam Lang, “Ngoan ngoãn, về nhà ta làm món ngon cho con ăn.”

“Món ngon gì vậy?”

“Về nhà rồi nói.”

Lần này đến lượt Tô Tam Lang hừ một tiếng, “Chắc chắn là dỗ con…”

Trong xe ngựa, chỉ nghe tiếng hai chị em líu lo, vô cùng náo nhiệt.

Mặt trời chói chang, phố Văn Sơn, bậc thang lên Học viện Đông Sơn, nhìn một cái, toàn là người, đông đến nỗi khiến người ta muốn mắc chứng sợ đám đông.

Triệu Lan dẫn ba cha con Tô Ngôn Lễ đi một lối nhỏ khác, bậc thang tuy ít hơn nhưng không ảnh hưởng đến việc đi lại, ven đường cây cối um tùm, tán lá che kín trời đất, vừa nãy bên ngoài còn nắng chang chang, nóng bức toát mồ hôi, vậy mà giờ phút chốc đã bị gió núi thổi thấu, còn hơi lạnh nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Có lạnh không?” Triệu Lan quay đầu, vươn tay muốn kéo nàng.

Tô Nhược Cẩm lắc đầu, “Không lạnh, tự ta đi được.”

Tô Ngôn Lễ đang kéo Tô Tam Lang, thấy học trò định đỡ nữ nhi mình, vừa định nói lời cảm ơn thì nữ nhi lại từ chối.

Triệu Lan không động đậy.

Tô Nhược Cẩm nói, “Mỗi ngày ta đều luyện võ với Hoa thúc, nhân cơ hội này xem có tiến bộ gì không.”

Triệu Lan bèn xoay người tiếp tục đi lên.

Trên lối mòn, không chỉ có đoàn người của Triệu Lan và Tô Ngôn Lễ, đến khúc cua còn có đình nghỉ chân nhỏ, bên trong chật kín người, những người có thân phận khác cũng đi lối này.

Song Thụy hỏi chủ nhân: “Tiểu công tử, có cần nghỉ chân không?” Hắn có thể thương lượng với người trong đình để nhường chỗ.

Triệu Lan không sao cả, nhưng Tô Tam Lang còn nhỏ, e rằng hơi mệt, bèn quay người lại, “Lão sư, có cần cho Tam Lang nghỉ ngơi chút không…”

Tô Ngôn Lễ ngồi xổm xuống hỏi con trai: “Con có muốn nghỉ không?”

Tô Tam Lang nhìn về phía đình nhỏ, những người ngồi, đứng đều là người lạ, trong đó có một người vừa nãy còn dương oai diễu võ, thấy tiểu quận vương thì khúm núm như chó Pug, vội vàng tiến lên, “Ồ thì ra là Triệu tiểu quận vương, mời ngài vào đình ngồi.”

Triệu Lan lại nhìn về phía ba cha con Tô Ngôn Lễ.

Vừa nãy có một đám mỹ nhân, tùy tùng, đều theo người đàn ông kia đến hành lễ, Tô Tam Lang phát hiện có người đang nhìn chằm chằm cha mình, cảm thấy mọi người đều đang nhìn hắn, hắn thu ánh mắt lại, lắc đầu.

Hắn không thích những người này.

Tô Tam Lang không nghỉ, Triệu Lan và những người khác tiếp tục đi lên.

Tô Nhược Cẩm cũng cảm thấy có người nhìn chằm chằm cha mình, đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp một mỹ nhân đang đi vào đình, nàng ta đang quay đầu nhìn về phía bọn họ, có lẽ không ngờ tiểu nương tử cũng sẽ quay đầu lại.

Ánh mắt lập tức chạm nhau.

Vị mỹ nhân kia đôi mắt chứa tình ý, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng hành một lễ, rồi theo đám người vào trong đình.

Song Thụy thấy tiểu nương tử đi chậm, bèn dừng lại một bước, đến gần nàng, khẽ nói, “Những mỹ nhân này là do La Thế tử của Uy Bá phủ đưa từ Giáo Phường đến để góp vui.”

“Chắc tốn không ít tiền nhỉ?”

Song Thụy bị tiểu nương tử hỏi đến mức không nhịn được cười, “Quả thật vậy.”

“Uy Bá phủ còn giàu hơn tiểu quận vương sao?” Ý nàng là, tiểu quận vương còn chưa phong cách như vậy.

Chưa nói đến Tấn Vương phủ có bao nhiêu của cải, riêng số tiền mà tiểu quận vương tự mình kiếm được e rằng còn nhiều hơn Uy Bá phủ, nhưng dù tiểu quận vương có coi trọng tiểu nương tử đến mấy, Song Thụy cũng không định nói gì.

Thay vào đó, hắn nói, “Cô cô của nàng ta là Thục phi nương nương.”

Thì ra là hoàng thân quốc thích, thảo nào lại phong cách đến thế!

Tô Nhược Cẩm chỉ vào vị mỹ nhân cao ráo nhất mặc chiếc áo ngắn váy lụa màu mơ hỏi, “Mỹ nhân kia tên gì vậy?”

Song Thụy đặc biệt nhìn thoáng qua, rồi mới đáp, “Một trong những đầu bảng của Giáo Phường – cô nương Ngạo Tuyết.”

Thì ra vị mỹ nhân dòm ngó cha mình tên là Ngạo Tuyết, Tô Nhược Cẩm đoán được, vị mỹ nhân này có lẽ là người chuyên hát khúc cho cha nàng, vừa nãy cha chắc đã nhìn thấy rồi nhỉ!

Tô Nhược Cẩm bĩu môi.

Nàng không vui.

Nữ nhi cứ tụt lại phía sau, Tô Ngôn Lễ thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, thấy nàng bĩu môi đi chậm, bèn dừng bước đợi nàng, “A Cẩm—”

Tô Nhược Cẩm lườm hắn một cái.

Tô Ngôn Lễ bật cười, vừa nãy mỹ nhân của Giáo Phường nhìn chằm chằm hắn, hắn đâu phải kẻ ngốc mà không nhận ra, nhưng chuyện đó có liên quan gì đến hắn đâu, hắn cứ xem như không thấy, dẫn con cái, làm tốt việc của mình là được.

Không ngờ vẫn bị tiểu nhân tinh nữ nhi nhìn ra manh mối, hắn lắc đầu, đợi nàng đến gần, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, “Đừng tự chuốc lo.”

“Nhưng ta là kẻ tầm thường.”