Ngày Tháng Mưu Sinh Của Con Gái Tiểu Quan Kinh Thành

Chương 149: Hội Văn Nhân Học Viện Đông Sơn 2



“Ngươi mà là kẻ tầm thường à?” Tô Ngôn Lễ không nhịn được cốc đầu nữ nhi một cái, “Con muốn làm kẻ tầm thường thì tự mình làm, nhưng đừng lấy những chuyện vớ vẩn này làm phiền nương con.”

Tô Nhược Cẩm ôm cái đầu bị cốc đau, cái miệng nhỏ chu ra thật cao, “Vậy cha phải chặn mỹ nhân sà vào lòng đó, nếu không… hừ…”

“Chưa nói ta không có tâm tư đó, cho dù có đi nữa, tiền bạc trong nhà chẳng phải đều nằm trong tay con sao, con sợ gì.”

“Nếu mỹ nhân tự dâng hiến thì sao?”

Chưa hết à! Tô Ngôn Lễ mặt sa sầm, vươn tay định đánh người.

Tô Nhược Cẩm ôm đầu bỏ chạy, khúc khích cười, vượt qua cả Triệu Lan, xác định cha nàng sẽ không vượt qua Triệu Lan để đánh người, nàng mới dừng lại, chạy đến thở dốc, còn không nhịn được lẩm bẩm, “Năm tháng này, nam nhân ra ngoài cũng phải tự bảo vệ mình cho tốt, nếu không cẩn thận bị nữ nhân ăn sạch, vậy thì có khóc cũng chẳng có chỗ nào.”

Triệu Lan: …

Tô Ngôn Lễ: …

Có Tô Nhược Cẩm tiểu hoạt bảo khuấy động không khí, đoàn người nhanh chóng đến Học viện Văn Sơn ở lưng chừng núi, khi đến nơi, phía trước học viện người đông như núi biển, bọn họ vẫn đi lối đi riêng, nhờ ơn Triệu tiểu quận vương, cha con Tô Ngôn Lễ được ngồi trong phòng giáo vụ của Tô Hướng Hành, cửa sổ trước sau thông thoáng, gió lướt qua núi non, khe suối, mang đến một làn khí mát lành.

Trời ạ, thoải mái quá!

“Cha, đợi đến ngày nghỉ phép, chúng ta cả nhà đến tiểu viện này ở nhé.”

Tô Ngôn Lễ bị gió núi thổi đến tâm hồn nên thơ, cũng đang có ý này, dịu dàng gật đầu.

Tô Tam Lang đã thích nghi với môi trường lạ lẫm, ngồi không yên, đòi chạy ra ngoài, bị Tô Nhược Cẩm kéo lại, nhiệm vụ hôm nay của nàng chính là trông thằng nhóc con này.

Hôm nay văn hội, Tô Hướng Hành rất bận, mãi một lúc sau mới được tùy tùng của Triệu Lan tìm đến, y vừa vào đã chào hỏi, “Xin lỗi các vị, bận quá, tiếp đãi không chu đáo, xin thứ lỗi.”

Tô Ngôn Lễ đứng dậy, “Thiếu Thanh khách sáo rồi, khuyển tử nhà ta không gây phiền phức gì cho ngươi chứ.”

Hai Tô gặp mặt, hàn huyên một hồi.

Tô Hướng Hành lắc đầu cười hỏi, “Ngươi dạy dỗ thế nào vậy, nhỏ tuổi như vậy mà đã rất tự giác, ta còn chưa có đất dụng võ, ngươi đến rồi, ta lại chẳng có cơ hội kể công.”

“Thiếu Thanh quá khen rồi.” Là bậc làm cha mẹ, con cái được khen ngợi, Tô Ngôn Lễ không khỏi vui mừng, nhưng vẫn khiêm tốn một hồi, chắp tay cảm ơn sự dạy dỗ.

Thấy bọn họ khen ngợi lẫn nhau gần đủ rồi, Triệu Lan mới ngắt lời cuộc trò chuyện của họ, “Văn hội đã bắt đầu rồi sao?”

“Đúng đúng, ta vào đây là để dẫn các vị ra ngoài.”

Văn hội của Học viện Đông Sơn được tổ chức trên sườn núi, khu đất trống rộng lớn này tương tự như sân tập của trường học thời nay, chủ yếu dùng cho học sinh chạy bộ hoặc học buổi sáng, sườn núi phía dưới toàn là rừng đào hoặc rừng trúc, cảnh vật đẹp đẽ, yên tĩnh tươi đẹp, quả thực quá phù hợp với không khí của học viện.

Đoàn người của Triệu Lan được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu của ban tổ chức, còn phải ngồi gần khán đài chính, nhưng y đã từ chối, “Ta lại không biết ngâm thơ đối phú, chỉ là đến xem thôi, sắp xếp ở nơi không thu hút sự chú ý là được rồi.”

Tô Hướng Hành liếc nhìn vị quý công tử tuấn tú như trích tiên kia, thế này mà còn muốn không thu hút sự chú ý sao? Y cười cười, không nói gì, nhưng cũng làm theo ý y, sắp xếp họ ở một góc khuất, Tô Nhược Cẩm đứng bên cạnh Tô Ngôn Lễ, nhìn về phía đối diện, người đông nghịt biết bao nhiêu!

Giữa ban tổ chức và khán giả, có hai hàng kỷ thấp, trên đó bày bút mực giấy nghiên, đã có văn nhân lên làm thơ, vẽ tranh, bọn họ đã hội ý xong rồi.

Tô Nhược Cẩm tìm kiếm bóng dáng Tô Ngôn Tổ, phát hiện hắn đứng ở hàng ghế đầu của khán giả, nhưng đứng ở rìa, không gây chú ý.

Nhắc đến tiểu thúc, Tô Nhược Cẩm rất khâm phục, hắn rất biết cách tìm cơ hội để thể hiện bản thân, nếu văn hội hôm nay có thể trổ tài, vậy hắn vào Quốc Tử Giám là ổn thỏa rồi.

Phía sau khán đài chính, nơi hành lang có màn che bằng lụa, tuy thu hút sự chú ý, nhưng rốt cuộc không nhìn rõ bên trong là ai.

Tô Nhược Cẩm thầm nghĩ, chẳng lẽ là đám người vừa nãy ở trong đình? Kết quả nàng phát hiện La Thế tử ngồi ngay cạnh khán đài chính, hắn hình như cũng là khách mời hôm nay, cùng với các đại nho bình phẩm những tác phẩm hay của các văn nhân.

Vậy sau tấm màn kia là ai?

Tô Nhược Cẩm không nhịn được ghé sát bên cạnh Triệu Lan, khẽ hỏi, “Tiểu quận vương, bên trong kia là ai vậy?”

Triệu Lan liếc nàng một cái, “Cô cô của ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nguyệt Hoa công chúa? Nàng ấy cũng đến hóng chuyện sao?

Triệu Lan lẳng lặng liếc nhìn người thanh niên đang đứng lặng lẽ đối diện, ngay khi Tô Nhược Cẩm định nhìn theo ánh mắt y, y đã thu ánh mắt lại, “Ca kỹ do La Thế tử mời đến sẽ có tiết mục góp vui, người đến hóng chuyện rất đông.”

Là vậy sao? Công chúa là người thế nào, nếu nàng ấy muốn nghe hát, bao nhiêu ca kỹ không thể mời đến Công chúa phủ, Tô Nhược Cẩm rất tò mò nghĩ, lẽ nào công chúa muốn đến văn hội kén rể?

Một mình cười trộm.

Tiểu nương tử cứ dựa sát vào Triệu Lan, y rõ ràng nhìn thấy tiểu nương tử đang cười trộm không đứng đắn, y cụp mắt xuống, cũng không nhịn được ý cười.

Không lâu sau, lô thơ từ đầu tiên đã hoàn thành, hơn mười học sinh của Học viện Đông Sơn đóng vai tiểu đồng, mang thơ từ đến cho Sơn Trưởng của Học viện Đông Sơn và các đại nho trong kinh đến bình phẩm.

Tô Nhược Cẩm nhìn thấy Tô An Chi đang làm tiểu đồng, nàng kích động vỗ cha mình, giọng rất nhỏ, “Là ca ca!”

Con trai ôm tác phẩm của văn nhân, cử chỉ ung dung đi về phía các đại nho trong kinh, Tô Ngôn Lễ nhìn rất hài lòng, nụ cười trên mặt chưa bao giờ tắt.

Hào môn quý tộc coi thường học sĩ bát phẩm, tiểu bách tính trong kinh khinh thường tiểu lại bát phẩm, cha và đích mẫu chê hắn không tiến bộ, nhưng Tô Ngôn Lễ rất hài lòng với cuộc đời mình, có thê tử tính tình hợp ý cuộc đời không cô tịch, trưởng tử trầm ổn học hành khá giỏi, nữ nhi thông tuệ quán xuyến việc nhà, con trai thứ ba hoạt bát, con trai thứ tư đang tuổi bụ bẫm đáng yêu, hắn cảm thấy có thêm một phần thì lộ lòng tham sân, bớt đi một phần thì cuộc đời tạm hài lòng, mọi thứ đều vừa vặn.

Dường như không thấy tác phẩm nào xuất sắc kinh diễm, các đại nho và Sơn Trưởng đều lộ vẻ thất vọng, với tư cách là người dẫn chương trình – Tô Hướng Hành bèn một lần nữa gửi lời mời đến khán giả, “Vừa nãy mấy vị đã viết về cảnh liễu núi, tiếp theo ai sẽ tiếp nối, và chủ đề là gì?”

Có văn nhân giơ tay: “Liễu ám hoa minh, ta sẽ viết về hoa đào trên núi.” Nói xong liền đi đến kỷ thấp, cầm bút lên viết thoăn thoắt, thấy hắn viết ra ý trong lòng, mấy văn nhân khác cũng không nhịn được, nhao nhao theo sau, ngồi vào những kỷ nhỏ trống rồi trực tiếp bày tỏ nỗi lòng.

Mọi người đều xem say sưa, hầu như đều thò cổ nhìn về phía kỷ nhỏ.

Phía sau kỷ nhỏ, có tiểu đồng đứng đó, văn nhân nói một câu, bọn họ liền đọc lại một câu, gặp câu hay, mọi người không nhịn được vỗ tay tán thưởng.

Tô Tam Lang đối với những thứ này hoàn toàn không hứng thú, cứ vặn vẹo trong lòng Tô Ngôn Lễ, rõ ràng là đã mất kiên nhẫn rồi.

Gì mà đào hồng liễu lục tự là sắc xuân, Tô Nhược Cẩm cũng không hứng thú với những thứ này, nhưng nàng muốn xem Tô Ngôn Tổ làm sao để trổ tài, bèn xem như không thấy sự mất kiên nhẫn của đệ đệ.

Tô Tam Lang bĩu môi, vươn bàn tay nhỏ bé kéo nàng, “A Tỷ, đệ muốn đi tiểu.”

Thằng nhóc nghịch ngợm này!

Tô Ngôn Lễ định đứng dậy, Tô Nhược Cẩm ấn hắn lại, “Con không hiểu những thứ này, ta đi cho, cha cứ tiếp tục xem.”

Nữ nhi vẫn luôn là tiểu đại nhân, nhưng Tô Ngôn Lễ vẫn không yên tâm, quay đầu tìm Hoa Bình.

Ăn của người thì méo miệng, cầm của người thì co tay, ai bảo y lại ăn lại uống lại cầm bổng lộc hàng tháng của Tô gia cơ chứ, Hoa Bình đành nhận mệnh, dẫn Tô Tam Lang đi vệ sinh.

Tô Tam Lang đâu phải thật sự đi vệ sinh, mà cứ nhất định đòi Tô Nhược Cẩm đi cùng.

Tô Nhược Cẩm đành phải theo đi.

Mao Nha và Thu Nguyệt cũng theo ra.

Hoa Bình dẫn Tô Tam Lang đi vệ sinh, tiểu gia hỏa sau khi rửa tay xong liền không chịu quay lại chỗ cũ, cứ chạy tới chạy lui trong hành lang, lúc thì nhìn phòng học trống, lúc lại ra hành lang ngắt lá cây, chơi rất vui vẻ.

Hoa Bình và Tô Nhược Cẩm nhìn nhau, đành bất lực đi cùng tiểu gia hỏa.

Tiểu gia hỏa chơi trong đó vẫn chưa thỏa thích, xuyên qua hành lang, ra khỏi cửa tròn hình trăng, men theo lối nhỏ đến một cánh cửa bên hông, ra khỏi cửa bên hông, lại là một khe núi, gió núi thổi qua, lay động rừng trúc, xào xạc vang lên, trong lành tự nhiên, nếu có văn nhân, e rằng thi hứng sẽ dâng trào.

Đột nhiên, có tuần tốt đi ngang qua, người dẫn đầu hô: “Cẩn thận khe núi, đừng chạy lung tung.”

Tô Nhược Cẩm cười nói: “Đa tạ nhắc nhở.”

Tuần tốt dẫn đầu liếc nhìn Hoa Bình đang khoanh tay: “Bảo vệ tốt tiểu chủ tử nhà các ngươi.”

Hoa Bình gật đầu: “Vâng.”

Tô Tam Lang đứng xem bươm bướm, ngồi xổm nghịch kiến, chơi vô cùng vui vẻ.