Hai ngày sau, Đồ Lập Tài từ thôn Sơn Câu Tử trở về, ghi vào địa khế là đất kém, ghi chú đất hoang sỏi đá, một mẫu hai lạng, Tô Nhược Cẩm tổng cộng mua hai trăm mẫu, cầm được địa khế đã đóng dấu, nàng lại không ngừng vó ngựa đi đến thôn Sơn Câu Tử dưới chân Tây Sơn, chăm sóc mảnh đất đã mua thành bộ dạng mình mong muốn.
Nàng hoàn toàn không biết, sau khi nàng rời đi, địa khế đã được lưu hồ sơ bị Đồ Lập Tài động tay động chân biến thành ruộng đất trung đẳng, cựu chủ bộ và huyện thừa nói, “Cầm nó, lén lút đi kinh thành tìm người, tố cáo chuyện Tô huyện lệnh vì tư lợi mà mua đất, tống hắn ra khỏi huyện Uý Châu.”
Đồ Lập Tài lo lắng hỏi: “Nghe nói Lại Bộ Thị lang là chỗ dựa lớn của họ Tô, e rằng không dễ tố cáo hắn đâu.”
“Hừ.” Cựu chủ bộ nói, “Chúng ta đâu có ngốc, đương nhiên là đi con đường khác.”
Đồ Lập Tài hỏi: “Con đường nào?”
Cựu huyện thừa nói, “Đương nhiên là đi cửa Ngự Sử Đài, đừng quên, người thân cận được Thánh thượng sủng ái hiện giờ từng là Giám sát Ngự sử, tố cáo đến đây, tố cáo một cái là trúng một cái.”
Được chỉ điểm, Đồ Lập Tài gật đầu lia lịa, “Hạ quan lập tức sắp xếp người đi kinh thành.”
Tô Nhược Cẩm đến dưới chân Tây Sơn, sau khi đưa địa khế cho trấn trưởng, lý chính xem, liền bảo người thôn Sơn Câu Tử bắt đầu đào đá dăm, dọn dẹp đất hoang, xem chỉnh sửa xong có thể trồng được gì, lại bỏ tiền mua gỗ, gạch mộc, cỏ tranh và những thứ khác mà dân làng cất giữ trong nhà.
Lý chính thấy tiểu nương tử mua những thứ này, kinh ngạc hỏi, “Chẳng lẽ tiểu nương tử muốn xây nhà tranh nhỏ quanh đất hoang sao?”
“Quả nhiên bị lão cha đoán trúng rồi.”
Tô Nhược Cẩm muốn xây bốn căn nhà nhỏ ở bốn phía của hai trăm mẫu đất hoang, dùng để trông coi vườn rau, còn về nhà kính trồng rau thì chưa nhanh được, phải đợi thời cơ chín muồi mới có thể làm.
Lý chính lão cha hỏi, “Vậy có cần tìm thợ xây nhà tranh không?”
“Lão cha có người không?”
“Có có…” Lại có việc kiếm tiền, lý chính lão cha vui mừng không khép miệng lại được, “Ta giúp tiểu nương tử đi tìm thợ.”
Ông lão già miệng nói tìm, chân lại không động, Tô Nhược Cẩm biết rõ, cũng không giấu giếm, cười nói, “Không để lão cha chạy không, tìm mười thợ, sẽ cho lão cha hai trăm văn.”
“Ê, tốt tốt.” Ông lão già vui vẻ chạy đi tìm thợ.
Hoa Bình, Mang Chủng đứng bên cạnh nàng, nhìn về phía chân núi vừa nghèo vừa hoang tàn, nói một câu khó nghe, nếu không phải phía sau có rừng núi, ước chừng ngay cả chim cũng không thèm đến đây đi vệ sinh.
“Nhị nương tử, mảnh đất này, làm như vậy e là phải tốn không ít bạc, chỉ trồng củ cải, cải thảo thì phải trồng bao nhiêu năm mới có thể kiếm lại được?”
Tô Nhược Cẩm quay đầu nhìn họ, cười nói, “Các ngươi cứ coi như ta ăn no rửng mỡ, tiền nhiều không có chỗ tiêu.”
Hoa Bình:…
Cô nương này sao lại có cảm giác đáng ăn đòn vậy chứ.
Có tiền thì mọi việc dễ dàng, trong gần mười ngày, hai trăm mẫu đất, già trẻ lớn bé thôn Sơn Câu Tử đồng loạt ra trận, mang theo cào rỗng, xẻng sắt thực sự đã đào sâu ba thước, lớn nhỏ đá dăm đều được nhặt sạch trơn.
Không chỉ vậy, những viên đá dăm lớn bằng quả trứng ngỗng còn được lát thành những con đường nhỏ chằng chịt, lập tức biến cái sơn câu tiêu điều thành một nơi phong cảnh hữu tình.
Lý chính lão cha đứng trên con đường chính lát đá cuội rộng nhất, không ngừng dùng chân giẫm đất, luôn cảm thấy không chân thực, “Cẩm nương tử, cô nương nghĩ ra kiểu này bằng cách nào vậy?” Sao lại làm giống như đường lát đá xanh trong thành, trời mưa, trời tuyết, đi lại dễ dàng biết bao.
Tô Nhược Cẩm nhìn ông lão già đáng yêu, cười nói, “Không phải ta nghĩ ra bằng cách nào, mà là tiền của ta nghĩ ra đó.”
“A!” Ông lão già dừng chân, nhìn tiểu nương tử, chỉ thấy nàng đưa ra một bàn tay, “Ta đã tiêu tốn chừng này rồi.”
“Năm…” Lý chính lão cha muốn nói mười, riêng tiền công của dân làng trong thôn cũng gần chừng đó rồi, “Trăm lạng sao?”
Tô Nhược Cẩm gật đầu, “Ừ.”
“Sss.” Ông lão già hít một hơi khí lạnh, cả đời ông ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, “Nghe nói cô nương chỉ trồng cải thảo, củ cải?”
“Còn có cải bó xôi, cải bẹ xanh, cải bắp, cải thìa con.”
“Chỉ những thứ đó?”
“Ừ.”
Ông lão già nhìn tiểu nương tử với ánh mắt của con trai ngu ngốc nhà địa chủ, thầm nghĩ, đứa bé này chẳng lẽ đầu bị lừa đá rồi, ở vùng núi hẻo lánh nghèo nàn trồng rau, cho ai ăn? Nhà nào trong thôn họ mà chẳng trồng rau trước nhà sau nhà, ăn không hết thì cho gà cho heo ăn.
Nhắc đến heo, lý chính lão cha vẻ mặt ưu sầu, năm nay không có lương thực, ngay cả heo cũng không nuôi nổi.
Tô Nhược Cẩm không hề biết ông lão già đang âm thầm nghĩ về nàng như thế nào, sau khi đào đá dăm, lại rải ba tấc đất mùn rừng dày, trải qua nắng chang chang, đất nửa khô nửa ướt, tơi xốp mềm mại, quả thực giống hệt đất tốt.
Một loạt thao tác này của tiểu nương tử khiến dân làng Sơn Câu Tử liên tục kinh ngạc, “Không ngờ tiểu nương tử còn lợi hại hơn cả những người chân lấm tay bùn trồng trọt mấy chục năm như chúng ta, đất này đâu cần dưỡng, bây giờ có thể rải hạt giống rồi, không đến mấy ngày là sẽ nảy mầm.”
“Nếu sương giáng, e là sẽ bị đông chết.”
Chỉ cần không đông như vùng Đông Bắc, Tô Nhược Cẩm cũng có cách, “Từ hôm nay trở đi, chỗ ta thu mành tranh, một tấm mười văn, các ngươi làm bao nhiêu, ta thu bấy nhiêu.”
Người thôn Sơn Câu Tử kiếm tiền đã thấy ngọt ngào, đang thất vọng vì không có tiền kiếm, không ngờ lại có việc làm mới, vui mừng khôn xiết, lại gọi người thân bạn bè đồng loạt ra trận, lên núi cắt cỏ tranh đan rèm.
Mao Nha thấy tiểu chủ tử ra ngoài mấy ngày không về nhà, “Nhị nương tử, đại nhân và phu nhân chắc nhớ cô nương lắm rồi.”
Tô Nhược Cẩm đang định đi đến căn nhà gỗ nhỏ vừa xây xong, nghe Mao Nha tỷ tỷ nhắc nhở, “Ta ra ngoài bao lâu rồi?”
“Gần mười ngày rồi.”
“Vậy bây giờ sắp rằm tháng chín rồi sao?”
Ồ, vậy thì nên về rồi, đã hứa tham gia tiệc đính hôn của Dương Tứ Nương mà!
Lý chính lão cha bây giờ chỉ mong vị tiểu thần tài này mãi mãi không về, nghe thấy nha đầu giục nàng về, vội vàng hỏi, “Cẩm nương tử, đất đã chuẩn bị xong xuôi rồi, có phải nên gieo hạt không?”
Nàng gật đầu.
Ông lão già bây giờ cũng không khách sáo với nàng, “Có phải cũng cần thuê người không?”
“Vâng, lão cha.”
Ông ta vỗ ngực, nói về bốn căn nhà gỗ nhỏ, “Bốn căn nhà nhỏ này có phải xây vừa nhanh vừa tốt không?”
Tô Nhược Cẩm cười, “Vất vả lão cha rồi.”
“Đâu đâu!” Ông lão được tiểu nương tử khen ngượng ngùng, nhưng vì muốn kiếm tiền, vẫn nói, “Vậy người gieo hạt, lão cha vẫn giúp cô nương tìm nhé.”
Việc kinh doanh hai trăm mẫu đất hoang quá đỗi thu hút sự chú ý, lý chính, những người giỏi làm ruộng, thợ thủ công của các thôn lân cận, mỗi ngày đều đến trước mặt tiểu nương tử tự tiến cử, khiến người thôn Sơn Câu Tử nơm nớp lo sợ, sợ rằng không cẩn thận việc kiếm tiền sẽ bị người khác cướp mất.
Tô Nhược Cẩm đâu biết tâm tư của hắn, song để tránh việc họ một nhà độc chiếm hay nảy sinh ý nghĩ rằng 'nếu rời xa họ' nàng sẽ không thể làm việc được, nàng cũng đã từ kẽ tay mà lén lút tạo ra chút kế sinh nhai cho các thôn làng xung quanh. Chẳng hạn như mua rau củ, lương thực của họ để nấu ăn, cùng với việc thu thập các loại hạt giống rau củ từ tay họ.
Nói tóm lại, đã lấy thôn Sơn Câu Tử làm trọng tâm, cũng không thể để người các thôn lân cận không kiếm được một đồng nào, bằng không, một khi họ nảy sinh tâm tư chán ghét, hai trăm mẫu rau này của nàng thật sự sẽ đổ sông đổ biển.
Lão lý chính lại vui vẻ chạy đi tìm những người thiện nghệ việc đồng áng.
Mao Nha bất đắc dĩ liếc nhìn tiểu nương tử nhà mình, trước kia thích trồng rau trong sân, nay lại ra ngoài mua đất trồng rau, sao cứ cảm thấy tiểu nương tử nhà mình lại thích việc đồng áng đến vậy? Song đại nhân và phu nhân nhà mình, một người là quan lại đọc sách, một người là thứ nữ Bá phủ, cả hai đều chưa từng làm ruộng, cớ sao nàng lại thích đến thế?
Nếu Tô Nhược Cẩm biết Mao Nha đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ bật cười thành tiếng, việc trồng trọt của người nước ta, đó là thứ khắc sâu vào tận xương cốt, là bản tính trời sinh.
Thật sự, hiện giờ nàng chỉ muốn sống trong căn nhà tranh nhỏ, rồi mở cửa trồng rau, về nhà nấu cơm, hưởng thụ cái thú điền viên 'thảnh thơi ngắm Nam Sơn'.
“Chờ chúng đều nảy mầm ta sẽ trở về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dứt lời, Tô Nhược Cẩm vui vẻ trở về căn nhà gỗ nhỏ.
Mấy ngày đầu nàng ở trong lều bạt, từ khi căn nhà gỗ mini làm xong, nàng đã dọn vào đó ở. Căn nhà tuy nhỏ nhưng ngũ tạng câu toàn, không chỉ vậy, nàng còn đào hoa dại, u lan trồng quanh nhà, trông hệt như thế ngoại đào nguyên.
Trở về căn nhà gỗ nhỏ, nàng liền ngồi phịch xuống chiếc ghế dài tựa như ghế sa lông, “Hoa thúc, tối nay có thể ăn nướng chứ?”
Nông phu bận việc đồng áng, thợ thuyền bận làm nhà, Hoa Bình và Mang Chủng thường xuyên vào núi tìm gà rừng và các loài khác, mang về cũng coi như có thịt để ăn.
Hoa Bình xách hai con gà rừng nói, “Chỉ có hai con thôi, thịt làm ra không đủ ta lót răng.”
Nhìn con gà rừng bé hơn cả bồ câu, quả đúng là… Cuối cùng, liền hầm một nồi canh lớn, chuẩn bị ăn kèm bánh màn thầu bột thô.
Giữa tháng chín, thời tiết không phải chỉ se lạnh, mà là dần trở lạnh, mặt trời lặn sớm, trời cũng tối nhanh.
Một hàng Tô Nhược Cẩm vâhọc sĩh chiếc bàn tròn nhỏ, người múc canh múc canh, người lấy màn thầu lấy màn thầu, đóng cửa lại, không gian nhỏ, bếp đất đốt lửa, rất ấm áp.
Ngay khi mọi người đang bưng bát chuẩn bị ăn thì cửa bị gõ.
Tô Nhược Cẩm liếc nhìn những người trên bàn, không thiếu một ai, “Chẳng lẽ là lý chính đến để nói chuyện gieo hạt ngày mai?”
Hoa Bình không nghĩ vậy, nếu là lão lý chính, gã này đã sớm líu lo gọi ầm ĩ rồi, sẽ không gõ ba tiếng mà vẫn im bặt. Hắn cảnh giác đặt bát đũa xuống, thò tay từ túi quần lấy ra d.a.o găm, đi đến sau cánh cửa.
Động tác căng thẳng của hắn khiến mọi người lập tức im bặt.
Trong chốc lát, căn nhà yên tĩnh đến mức khiến người ta nghẹt thở.
“Ai đó?” Hoa Bình nấp sau khung cửa.
Cửa lại bị gõ ba tiếng, nhưng vẫn không có ai đáp lời.
Hoa Bình liếc nhìn Tô Nhược Cẩm.
Tô Nhược Cẩm đưa cho hắn ánh mắt ý bảo cứ tùy cơ ứng biến, nếu không phải lý chính, có lẽ là người trong thôn, có thể muốn lén lút tìm nàng để kiếm chút tiền lẻ, ban ngày sợ đông người nhiều chuyện, nên mới đến vào ban đêm.
Hoa Bình đọc được ánh mắt của tiểu nương tử, song phán đoán của hắn lại hoàn toàn khác nàng, bởi vì trong Tây Sơn có gì, hắn rõ hơn ai hết, nhưng rõ ràng đã nói với họ, chỉ có hắn đi tìm người, họ sẽ không tự tìm xuống núi.
Vậy người gõ cửa sẽ là ai đây? Chẳng lẽ thật sự như tiểu nương tử đoán, một thôn dân nhỏ muốn kiếm tiền?
Trong sự phỏng đoán thận trọng, hắn nhẹ nhàng gỡ chốt cửa, kéo ra một khe hở.
Bên ngoài, một nam tử ăn vận như hộ vệ, chắp tay hành lễ, “Ngửi thấy mùi canh thịt ở đây, xin thay chủ nhân nhà ta bát canh uống.”
Sắp đến giữa tháng, vốn là đêm trăng tròn sáng tỏ, nhưng có lẽ sắp mưa, mây đen che khuất mặt trăng, nếu không phải nhờ đèn dầu trong căn nhà gỗ nhỏ, e rằng không thể nhìn rõ bên ngoài.
Hoa Bình đột nhiên mở toang cửa, nhìn ra ngoài, ánh mắt vượt qua hộ vệ trẻ tuổi, nhìn về phía sau lưng hắn.
“Yến Vương Điện hạ?” Hắn giật mình, vội vàng bước ra hành lễ quỳ gối.
Trong nhà, Tô Nhược Cẩm cùng những người khác cũng nghe thấy tiếng kinh ngạc của Hoa Bình, vội vàng theo ra ngoài, hành lễ quỳ gối.
Yến Vương khẽ mỉm cười, “Thật ngại quá, đã quấy rầy rồi.”
Nói chuyện với nàng sao? Vừa ngẩng đầu, ánh mắt đã đối diện với Yến Vương, quả nhiên là đang nói chuyện với nàng, chủ nhân nơi đây.
Tô Nhược Cẩm vội vàng đứng dậy, “Hoan nghênh Yến Vương Điện hạ quang lâm hàn xá, nếu không chê, xin mời vào dùng một bát canh nóng.”
“Vậy thì mạo muội quấy rầy rồi.”
Tô Nhược Cẩm vừa dẫn người vào trong, vừa thắc mắc, không phải nói Yến Vương Điện hạ đang canh giữ hoàng lăng sao? Sao lại đến đây rồi? Chẳng lẽ Hoàng lăng Triệu gia của Đại Triều ở gần đây? Sao nàng chưa từng nghe nói đến.
Nàng theo bản năng nhìn về phía Hoa Bình.
Giờ phút này, căn nhà nhỏ như vậy, Hoa Bình nào dám đưa ra ám hiệu gì.
Tô Nhược Cẩm đành gạt bỏ thắc mắc, cung kính mời Yến Vương ngồi ghế chủ, vội vàng lấy ra một bộ bát đũa sạch, đích thân múc canh gà rừng cho hắn, lại lấy thêm một cái màn thầu, bưng một đĩa nhỏ dưa muối.
“Điện hạ mời ”
“Vậy ta sẽ không khách khí nữa.”
Giữa tháng chín, ban đêm thời tiết trên núi vẫn còn khá lạnh, Yến Vương Triệu Cảnh bưng bát lên, một hơi uống cạn hơn nửa bát, đặt bát xuống, gắp miếng thịt trong bát gặm, vẻ mặt vô cùng ngon miệng.
Đây chính là một thân vương của Đại Triều đấy! Sao lại giống như ba tháng chưa từng ăn thịt, chưa từng uống canh thịt vậy?
Tựa như nghe thấy Tô Nhược Cẩm đang nghĩ gì trong lòng, khi ăn xong một bát và ra hiệu muốn thêm một bát nữa, hắn nói, “Người canh lăng ăn chay.”
Vậy Điện hạ… người hiện tại đang làm gì? Lén lút ăn vụng sao?
Nhìn thấy ánh mắt nhỏ bé vừa kinh ngạc vừa có phần khinh thường của tiểu nương tử, Yến Vương Điện hạ mỉm cười, “Trời biết, đất biết, nàng biết, ta biết, người khác không biết.”
Những người khác trong nhà:…
Chẳng lẽ bọn họ không phải người sao?
Tô Nhược Cẩm cười gượng, “Điện hạ nói đùa rồi.” Nàng lại múc thêm một bát canh gà rừng cho hắn, hơn nữa, còn vớt hết phần thịt ngon trong nồi vào bát của hắn.
Yến Vương cúi đầu liền thấy một bát canh thịt gà rừng đầy ắp, mặt mày hớn hở cười nói: “Không biết canh của Tô nhị nương tử làm thế nào mà vừa tươi vừa ngon, thật khiến người ta thèm ăn.”
Bản thân gà rừng đã là một món tươi ngon, khử mùi tanh, vớt bọt đúng cách, thêm nhân sâm, câu kỷ tử, hồng táo các thứ, canh nào mà chẳng tươi ngon?
Chỉ là có vài người quả thật không có thiên phú trong việc nấu nướng, dù nguyên liệu có tốt đến mấy vào tay họ cũng có thể biến thành món ăn kinh khủng.
Tô Nhược Cẩm thì khác, dù không có đủ gia vị, nàng vẫn có thể biến những nguyên liệu đơn giản thành món ăn ngon tuyệt.
Yến Vương uống liền ba bát, mới đặt đũa xuống, tùy tùng của hắn đưa khăn choàng, động tác ung dung quý phái, nhìn qua là biết người được nuôi dưỡng trong giàu sang phú quý ngập trời.
Hắn dù có bình thường đến mấy, cũng là thiên hoàng quý tộc, là con của Hoàng đế, chỉ là hôm nay, Tô Nhược Cẩm lại nhìn thấy người con trai kém nổi bật nhất của Tiên đế, không còn có suy nghĩ giống như thế nhân nữa.
Bình thường?
Một kẻ thủ cựu bảo thủ, lại ra ngoài dùng bữa tối của một tiểu dân ư? Hắn chắc chắn biết huyện lệnh Úy Châu huyện là Tô Ngôn Lễ, cũng chắc chắn biết Tô Ngôn Lễ có những mối quan hệ như thế nào.
Đây căn bản không phải là ăn bữa tối của Tô Nhược Cẩm, mà là nhằm vào Tô Ngôn Lễ!
Sau khi ăn xong, Xuân Hiểu lập tức cùng Mao Nha, Diệp Hoài Chân dọn dẹp thức ăn trên bàn.
Thị vệ của Yến Vương cũng ra khỏi cửa, chớp mắt, trong căn nhà gỗ nhỏ chỉ còn lại Yến Vương, Tô Nhược Cẩm và Hoa Bình ba người.
Hắn cùng Tô Ngôn Lễ ôn hòa tuấn tú như nhau, khẽ mỉm cười, “Vườn rau của tiểu nương tử hình như sắp thành rồi, phải không?”
Cũng không biết hắn đã chú ý bao lâu rồi, vậy mà lại biết vườn rau của nàng đã được khai khẩn.
“Phải, Điện hạ.”
“Ta muốn trồng ít rau trước nhà, Tô nhị nương tử có thể cho ta chút hạt giống rau không?”
Từ lăng địa chạy đến đây, ngoài việc được ăn một bữa, lại chỉ vì hạt giống rau ư? Nàng sao lại không tin được vậy chứ?