Xuân Vị năm nay, Tô Đại Lang Tô An Chi đã trúng cử, muốn trúng Tiến sĩ thì phải đợi Xuân Vị ba năm sau.
Đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường, y quyết định noi gương phụ thân ra ngoài du học, ba năm sau lại vào Kinh thành ứng thí. Tô Ngôn Lễ ủng hộ con trai du học, sau khi thương lượng, cả nhà cùng nhau đi về phía Giang Nam.
Bùi tiên sinh do y đề bạt muốn cùng y đi Giang Nam, nhưng bị Tô Ngôn Lễ từ chối, “Bây giờ ngươi không phải là mạc liêu của ta, mà là triều đình mệnh quan, cứ ở lại đây thật tốt để mưu lợi cho bách tính Uất Châu.”
Hợp tác với Tô đại nhân, hai người ăn ý, Bùi tiên sinh rất luyến tiếc, nhưng dù là người nhà cũng có lúc mỗi người một ngả, chỉ có thể chúc người nhà họ Tô một đường thuận buồm xuôi gió.
Cảnh Nguyên năm thứ ba, mùa hạ, Tô Ngôn Lễ thăng chức Tùng Giang Phủ Thông phán, cả nhà cùng nhau đi Giang Nam.
Cùng đi Giang Nam với nhà họ Tô còn có Triệu Lan, y hộ tống cả gia đình nhạc trượng tương lai đến Tùng Giang Phủ, cho đến khi họ an cư rồi mới quay về Kinh thành.
Không ngờ ra khỏi địa giới Kinh thành hai ngày sau, Phạm Yến Gia lại dẫn theo Ninh Bát Nương đuổi kịp.
“Hai vị là…”
Vợ chồng Tô Ngôn Lễ không tiện hỏi cặp nam nữ cô quả này, Tô Nhược Cẩm không che giấu sự kinh ngạc, “Phạm tiểu công tử, Ninh Bát Nương, hai vị đây là…” tư bôn.
Ninh Bát Nương xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Phạm Yến Gia chắp tay nói, “Lão sư, học sinh từ chối vào Hàn Lâm, cả đời này cũng không đặt chân vào sĩ đồ, lập chí làm một văn nhân, Giang Nam là một nơi tốt, học sinh muốn cùng lão sư đồng hành, không biết có tiện không?”
Lời này Tô Nhược Cẩm không tiện trả lời, nàng nhìn sang phụ thân.
Tô Ngôn Lễ trầm ngâm một lát: “Ngươi không vào Hàn Lâm, lão sư huynh ấy…”
“Phụ thân ta biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đã vậy Phạm Thượng thư đã biết, Tô Ngôn Lễ cũng không nói thêm, “Vừa hay Tử Cẩn cũng đi Giang Nam, vậy thì cùng đi một chuyến đi.”
“Đa tạ lão sư.”
Khi Phạm Yến Gia đuổi kịp, đoàn người vừa vặn chuẩn bị chuyển từ đường bộ sang đường thủy, một hàng người cùng ngựa lên chiếc thuyền lớn đi Giang Nam.
Con thuyền lớn hành trình trên Đại Vận Hà rộng lớn, thuận gió mà đi về phía Giang Nam phong cảnh như họa.
Trên quan đạo hướng Tây, Dương Tứ Nương mua một chiếc thanh la xa, thuê một phụ nhân trung niên nữ giả nam trang lái xe, nàng tự mình cũng nữ giả nam trang, hai người kết bạn theo sau một đoàn thương đội đi Du Lâm.
Bất kể là chiếc thanh la xa có buồng xe hay người lái xe nữ giả nam trang, tất cả đều là chủ ý của A Cẩm nghĩ ra cho nàng. Đi được vài ngày, nàng phát hiện ra sự sắp xếp của A Cẩm thật sự vô cùng chu đáo, xe la không chỉ tiết kiệm sức lực mà còn che gió chắn mưa, tiết kiệm phí trọ, hơn nữa còn có nữ phu xe bầu bạn, vừa có bạn lại an toàn, quả thực không còn gì hoàn hảo hơn.
Sự kinh ngạc lớn hơn còn ở phía sau, phụ nhân trung niên có một bản sự rất tốt, mỗi sáng sớm đều luyện tập hơn nửa canh giờ, ngay cả những nam tử trong thương đội cùng đi cũng nhao nhao vây lại vỗ tay khen ngợi.
Dương Tứ Nương vừa đợi nàng ta thu kiếm, liền quỳ xuống bái nàng làm sư phụ. Phu nhân trung niên cũng không từ chối, mua hương quả, mời người trong thương đội làm chứng cử hành lễ bái sư.
Người lái xe có bản sự, hơn nữa lại không tầm thường, những kẻ từng có ý đồ bất chính trong thương đội đều thu lại mưu đồ nhỏ mọn, không còn tính toán gì nữa.
Phu nhân lướt mắt nhìn những kẻ có ý đồ, xoay người, ngồi lên xe la, quất roi lái xe. Muốn đánh chủ ý với Dương nương tử, cũng phải xem kiếm của nàng có đồng ý hay không.
Dương Tứ Nương ngồi trong buồng xe, xe la lộc cộc, nàng theo xe la lay động, ung dung tự tại, “Triệu ca, ta không vội về Du Lâm, chúng ta vừa đi vừa chơi đi.”
“Ta cô thân một mình, vô vướng bận, Dung đệ muốn đi thế nào cũng được.”
“Đa tạ Triệu ca.” Dương Tứ Nương ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc không một gợn mây, thầm nghĩ, không biết A Cẩm nàng ấy đã đến đâu rồi.
Trên Đại Vận Hà, chim bay cá nhảy, không gió cũng nổi sóng ba thước.
Đứng trên thuyền cầu nhìn ra xa, trời cao đất rộng, tâm cảnh bỗng chốc trở nên khoáng đạt.