Ngày mùng ba Tết Nguyên đán, Tô Ngôn Tổ cả ngày đều chơi đùa cùng con cái và cháu trai, cháu gái, ngay cả Nguyệt Hoa công chúa cũng không nhịn được tham gia vào. Hai đứa trẻ còn ngồi lên vai Tô Ngôn Tổ và Tô Tam Lang, chơi trò đấu gà, vui vẻ đến mức tiếng cười khúc khích không ngừng vang lên.
Chơi đến tận chiều tối, Tô Ngôn Lễ và con rể Triệu Lan đến, cả nhóm người đang tươi cười hớn hở, khi thấy hai người vai vương tuyết lạnh bước vào, không tự chủ mà dừng cuộc vui.
Tô Ngôn Tổ đặt con gái xuống khỏi vai.
Tô Thời Nhiên cũng trượt xuống khỏi vai Tô Tam Lang.
Nguyệt Hoa công chúa rất tinh ý, mời các tiểu bối vào tiểu sương phòng: “Đều chơi mệt rồi, uống chút trà đi, lát nữa sẽ dùng bữa tối.”
Trình Nghênh Trân cũng cảm thấy không khí có gì đó không ổn, định đi đến bên cạnh trượng phu, công chúa khẽ nhắc nhở: “Tẩu tẩu, cùng A Cẩm sang bên kia uống trà đi.”
Ánh mắt của những người đàn ông có chuyện, ở Phò mã phủ, Tô Nhược Cẩm cũng không hỏi han gì, nàng khoác tay mẹ mình, dẫn các đệ đệ muội muội vào tiểu sương phòng uống trà.
Tô Ngôn Tổ đưa những người đàn ông vào thư phòng.
Tô Tam Lang và Tô Tứ Lang có thể nghe chuyện, nhưng chưa đến tuổi có thể chen lời hỏi han, hai người nhìn nhau, ngồi dựa vào cửa thư phòng.
Tô Ngôn Tổ cho huynh trưởng và Triệu Lan trà, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tô Ngôn Lễ liếc nhìn con rể, thở dài nói: “Hoàng hậu nương nương bị cấm túc rồi.”
Trong tháng Giêng, chính là lúc văn võ bá quan vào cung yết kiến, chuyện hậu cung, việc nào mà không cần Hoàng hậu nương nương chủ trì.
Tô Ngôn Tổ nhìn Triệu Lan: “Vì chuyện người dân khu nghèo phía bắc thành c.h.ế.t cóng có liên quan đến Tạ Công Quốc Phủ sao?”
Triệu Lan gật đầu.
“Theo lý mà nói, một chi thứ làm sao có thể khiến Thánh Thượng nổi giận phạt Hoàng hậu nương nương, có liên quan đến…” Y nhìn huynh trưởng và Triệu Lan, ba người nhìn nhau, những gì nên hiểu đều đã hiểu.
Còn Tô Tam Lang… Tô Tứ Lang…, họ có nên hỏi không?
Thôi vậy, nếu các trưởng bối muốn cho họ biết, họ nhất định sẽ nói, hai tiểu tử nhẫn nại, âm thầm đoán xem những chuyện và người mà các trưởng bối chưa nói hết rốt cuộc là gì và ai.
Tô Ngôn Tổ cũng tự rót một chén trà, đứng đó đưa lên miệng uống, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu, nhưng cũng ngoài dự liệu: “Thánh Thượng vẫn là giữ thể diện cho họ đó!”
Triệu Lan khẽ khịt mũi: “Qua tháng Giêng, Triệu Lâm sẽ dẫn phu nhân về Sở địa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Ngôn Lễ thở dài một tiếng, đã đến mức ngay cả Thánh Thượng cũng xử lý nhẹ nhàng rồi, vậy thì án kiện chuyển đến tay y cũng dễ phúc thẩm hơn, chỉ là trong lòng y vì sao lại tắc nghẽn như vậy chứ?
Sau khi dùng bữa tối, Tô Ngôn Lễ dẫn gia đình rời khỏi Phò mã phủ.
Triệu Lan theo về ở lại Tô gia.
Trong xe ngựa, Triệu Lan kể lại chuyện đã nói trong thư phòng với Tô Nhược Cẩm: “Chuyện triều đình không tiện nói ở nhà đúng không?”
“Đều đã là bí mật công khai rồi, không có gì là không tiện nói cả.”
Bí mật công khai vẫn là bí mật, Tô Nhược Cẩm hiểu, Triệu Lan chăm sóc nàng, người vợ này của y, để nàng hiểu rõ những tranh đấu triều đình, để có thể tránh được những ẩn họa trong cuộc sống thường nhật.
“Ta hiểu rồi.”
Vợ bé bỏng của y không phải là loại phụ nữ hậu trạch bình thường, tuy không làm đương gia chủ mẫu, nhưng những hướng gió triều đình mà đương gia chủ mẫu nên biết, Triệu Lan luôn kịp thời báo cho nàng, để nàng tránh được tai họa.
Nghe thấy tiểu thê tử đáp lời một cách trầm ngâm, y cố ý hỏi: “Nàng hiểu gì rồi?”
“Chẳng phải là Tạ Thanh Ngọc đã cùng Tạ Quốc Công Phủ tham ô tiền quyên góp sao?”
“Sao nàng không cho rằng Triệu Lâm đã tham ô?”
“Chàng không phải đã nói Hoàng hậu nương nương bị phạt sao?”
“Triệu Lâm cũng bị biếm đi Sở địa rồi.”
Tô Nhược Cẩm lườm y: “Triệu Tiểu Quận Vương, động thái quyên góp rất lớn, vậy mà lại còn để người c.h.ế.t cóng, nếu không phải nể mặt Hoàng hậu nương nương, e rằng Thánh Thượng đã c.h.é.m đầu người ta rồi.”
Ngày hôm sau, Triệu Lan thượng trị, tiện thể đón tiểu thê tử về nhà.
Trên đường, Tô Nhược Cẩm lo lắng: “Hôm qua đáng lẽ phải về phủ rồi, sáng nay mới về, liệu có…” bị Vương phi mẹ chồng nói không.
Triệu Lan cười nắm tay tiểu thê tử: “Tối qua tuyết rơi, ta đã cho Tam Thái về nói với mẫu phi rồi, ta sẽ đến chỗ cô cô, không có gì trở ngại cả.”
Thôi được rồi, phu quân nói không sao thì là không sao.
Triệu Lan đưa Tô Nhược Cẩm về phủ rồi mới đi thượng trị.