Nhưng tôi chẳng hỏi gì, chỉ dựa vào góc tường, thất thần nhìn xa xăm.
Một lúc lâu sau, Lệ Đằng mới lên tiếng: "Hứa Uyển, em định đi xem mắt sao?"
Tim tôi khẽ rung lên vài nhịp.
Trong đầu lập tức vang lên câu "Liên quan gì đến anh?", nhưng cuối cùng tôi vẫn nhịn xuống.
"Không có." Giọng điệu hờ hững.
Tôi không muốn nói dối, cũng chẳng cần thiết phải nói dối.
"Ừ, vậy thì tốt."
Sắc mặt Lệ Đằng dịu đi đôi chút, rồi tiếp tục: "Chỗ này tạp nham, toàn là những người nghèo khổ dưới đáy xã hội, trình độ cũng không cao, em không cần phải tiếp xúc gần gũi với họ như vậy."
Tôi hơi sững sờ, sau đó bật cười.
"Lệ Đằng, anh quên rồi sao? Tôi cũng sống ở đây, cũng là người có trình độ thấp trong miệng anh."
Lệ Đằng nhíu mày: "Hứa Uyển, sao em có thể nghĩ như vậy? Em chắc chắn không giống họ."
"Không giống chỗ nào?" Tôi cười tự giễu: "Giống như các người nói đó, tôi chỉ là một kẻ nghèo hèn mà thôi."
Sắc mặt Lệ Đằng chợt tối sầm lại, nghiến răng nhìn tôi: "Hứa Uyển, em không thể nói chuyện đàng hoàng với anh sao? Tại sao lần nào cũng làm người ta phát bực thế này!"
Cổ họng tôi nghẹn lại.
Tôi rất muốn lớn tiếng chất vấn anh ta, tôi trở nên như vậy là vì ai?
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn chẳng nói gì, chỉ quay mặt sang hướng khác.
Nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, giọng điệu của Lệ Đằng mềm xuống vài phần: "Uyển Uyển, hôm nay là sinh nhật cha em, mẹ em cố tình bảo anh đến đón em, tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm."
"Đừng bướng bỉnh nữa, về nhà xin lỗi bác trai bác gái, có khi họ sẽ cho em chuyển về sống lại đấy."
Về nhà? Nhà còn chỗ cho tôi sao? Câu nói đến bên miệng nhưng tôi kịp dừng lại.
Cuối cùng, tôi im lặng gật đầu: "Được."
Dù đã hoàn toàn thất vọng về cha mẹ, nhưng tôi vẫn muốn về gặp họ một lần cuối, nói lời tạm biệt đàng hoàng.
5
Tôi không mang theo thứ gì, cứ thế lên xe.
Lệ Đằng nhìn tôi mấy lần qua gương chiếu hậu, cuối cùng cũng mở miệng: "Hứa Uyển, em có muốn về thay bộ đồ khác không?"
Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo khoác caro xanh đã giặt đến bạc màu trên người.
Lắc đầu: "Không cần."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bộ này sạch sẽ, chỉnh tề, chẳng có gì không thể gặp người khác.
Lệ Đằng im lặng mấy giây, nhưng vẫn khởi động xe.
Trên đường đi, chúng tôi chẳng ai nói gì.
Tôi nhìn cảnh vật bên ngoài, suy nghĩ lại bay về quá khứ.
Thực ra, quan hệ giữa tôi và Lệ Đằng không phải lúc nào cũng tệ thế này. Chúng tôi là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, từng được cả khu tập thể công nhận là một đôi trai tài gái sắc. Dù chưa ai nói ra, nhưng ai cũng biết rằng, sau này tôi chắc chắn sẽ gả cho anh ta.
Tôi cũng thích Lệ Đằng, từ nhỏ đã thích lon ton chạy theo sau anh ta.
Đặc biệt là năm tôi 13 tuổi, bị bọn buôn người bắt cóc.
Khi đó, anh ta mới 16 tuổi, bất chấp gian nan, vạn dặm xa xôi tìm tôi về từ nơi thâm sơn cùng cốc.
Khoảnh khắc ấy, tôi coi anh ta là sự cứu rỗi, cũng ngầm tự nhủ rằng đời này ngoài anh ta ra, tôi sẽ không lấy ai khác.
Sau khi trở về nhà, vì bị ám ảnh tâm lý quá nặng, tôi mắc chứng mất ngôn ngữ.
Lệ Đằng và cha mẹ rất lo lắng, ngày nào cũng vây quanh chăm sóc tôi.
Nhưng một ngày nọ, họ bỗng nhiên xa cách tôi.
Dù sau đó tôi có thể nói chuyện bình thường lại, họ cũng chẳng vui mừng bao nhiêu, thậm chí còn thường xuyên nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
Đặc biệt là Lệ Đằng, mỗi lần gặp tôi đều trông như có tâm sự nặng nề.
Về sau, anh ta vào quân đội, càng ngày càng bận rộn, một năm chỉ về nhà một hai lần. Quan hệ giữa chúng tôi cũng dần xa cách.
Dù vậy, tôi chưa từng từ bỏ.
Tôi vẫn viết thư, gọi điện cho anh ta, nhưng hồi đáp của anh ta lúc nào cũng lạnh nhạt.
Trái lại, từ một đứa trẻ không ai để ý, em gái nuôi Hứa Lộ dần được mọi người yêu thương.
Sau khi phát hiện ra điều này, tôi khóc lóc ầm ĩ trong nhà, còn cố tình bắt nạt Hứa Lộ. Nhưng chẳng ai dỗ tôi cả, ai cũng bảo tôi không hiểu chuyện.
Lâu dần, tôi c.h.ế.t tâm, cũng chẳng muốn làm ầm ĩ nữa.
Mâu thuẫn giữa tôi và cha mẹ ngày một nhiều hơn, cho đến kỳ thi đại học năm tôi 18 tuổi. Hôm ấy trời mưa rất to, trước khi ra khỏi nhà, đột nhiên tôi đau bụng dữ dội.
Tôi khóc lóc cầu xin cha mẹ đưa mình đi bệnh viện, nhưng họ lại mắng tôi giả bệnh, rồi lái xe đưa Hứa Lộ đến trường thi.
Còn tôi, vì quá đau mà ngất lịm, bỏ lỡ kỳ thi đại học duy nhất trong đời.
Sau khi về nhà, họ chẳng những không quan tâm mà còn quát tháo tôi vì cho rằng tôi cố tình giở trò, ảnh hưởng đến kỳ thi của Hứa Lộ.
Quá tức giận, tôi quyết định dọn khỏi nhà.
Tôi dùng số tiền lì xì đã tiết kiệm trước đó, thuê một căn phòng nhỏ trong khu tứ hợp viện cũ nát ở phía tây Bắc Kinh.
Sau khi biết chuyện, Lệ Đằng cũng đến trách móc tôi, vì chuyện đó mà chúng tôi trở mặt.
Từ đó, tôi trở thành kẻ cô độc, không cha mẹ, không người thân.