Ngày Tôi Rời Đi

Chương 4



Giáo viên chủ nhiệm của tôi là thầy dạy hóa, trước giờ vẫn luôn quan tâm đến tôi. Biết được hoàn cảnh của tôi, thầy đã giới thiệu tôi cho giáo sư đại học của mình – chính là Giáo sư Hồ, để tôi đến đó phụ việc lặt vặt.  

Tôi có năng khiếu về hóa học. Sau khi phát hiện ra tài năng của tôi, Giáo sư Hồ rất coi trọng tôi. Không chỉ dẫn tôi làm thí nghiệm, mà ông còn tài trợ cho tôi học đại học.  

Đúng vậy, năm thứ hai sau khi bỏ lỡ kỳ thi đại học, tôi đã đỗ vào Thanh Bắc.  

Những năm qua, nhờ sự giúp đỡ tận tình của Giáo sư Hồ, tôi trưởng thành rất nhiều, cũng nghĩ thông suốt nhiều điều.  

Tôi biết ơn thầy chủ nhiệm, biết ơn Giáo sư Hồ và càng biết ơn đất nước này.  

Vì vậy, khi biết đến kế hoạch Liêu Nguyên, tôi đã không chút do dự đăng ký tham gia.  

Gia nhập kế hoạch này, có lẽ cả đời tôi sẽ cống hiến cho nó, nhưng tôi không hối hận.  

Ngay cả khi không có những chuyện tồi tệ với gia đình, tôi vẫn sẽ kiên quyết lựa chọn con đường này.  

Nhưng dù sao, cha mẹ cũng từng nuôi tôi khôn lớn. Trước khi đi, tôi vẫn muốn nói một lời từ biệt.  

Sắp đến nhà thì Lệ Đằng đang im lặng đột nhiên nói một câu: "Uyển Uyển, hôm nay là sinh nhật cha em, mong em đừng làm ông ấy nổi giận, ngoan ngoãn một chút."  

Tôi chợt nhớ đến sinh nhật năm ngoái của cha.  

Khi đó, Hứa Lộ vu oan cho tôi trộm đồ của cô ta. Tôi tức giận, tát cô ta một cái, kết quả bị cha đánh lại, còn chỉ vào mặt tôi quát:  

"Cút đi! Đừng bao giờ quay về nữa!"  

Nghĩ đến đây, tôi gật đầu: "Được, tôi biết rồi."  

Dù sao tôi cũng sắp rời đi, chẳng còn gì quan trọng nữa.  

Lệ Đằng sững người, có lẽ không ngờ tôi lại ngoan ngoãn như vậy.  

"Em nghĩ thế là tốt, cha mẹ em vẫn thương em, chỉ cần em hiểu chuyện hơn, đừng đối đầu với Hứa Lộ, họ sẽ chấp nhận em thôi."  

Những lời này nghe đến phát ngán, nhưng tôi vẫn mỉm cười gật đầu.  

Lệ Đằng có vẻ hài lòng hơn.  

Xuống xe, anh ta nhiệt tình mở cửa cho tôi, còn lấy từ cốp xe ra một hộp bánh và một lốc hoa quả đóng hộp.  

"Cái này là anh chuẩn bị cho em."  

"Cảm ơn."  

Tôi thản nhiên nhận lấy, rồi cất bước đi vào nhà.

6

Vừa bước vào phòng khách, một bóng dáng yểu điệu như bướm hoa lập tức nhào ra đón.  

"Anh Lệ Đằng, chị, hai người về rồi à!"  

Hứa Lộ uốn mái tóc xoăn thời thượng, mặc một chiếc váy dài màu trắng kem, bên ngoài khoác áo len cổ tròn màu vàng nhạt, trông vô cùng tươi trẻ, rạng rỡ.  

Còn tôi, tóc ngắn đơn giản, mặc áo sơ mi caro xanh cũ kỹ, quần dài đen nhàu nhĩ.  

Đứng cạnh cô ta, đối lập rõ rệt.  

Hứa Lộ như một con thiên nga trắng thuần khiết, còn tôi chẳng khác nào con vịt xấu xí nhếch nhác.  

"Ngày vui mà ăn mặc kiểu gì thế này, thật mất mặt!" Mẹ tôi vừa nhìn thấy tôi, lập tức lộ vẻ chán ghét.  

Cha tôi cũng nghiêm mặt lại.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vẫn là Lệ Đằng đứng ra hòa giải, đưa quà trên tay ra, nói là tôi mua tặng.  

Sắc mặt cha mẹ tôi lúc này mới dịu đi một chút.  

"Ông chủ, bà chủ, đến giờ ăn cơm rồi." Vú Vương cười bước tới.  

Mọi người nhanh chóng vào bàn.  

Hôm nay món ăn rất phong phú, nhưng phần lớn đều là món Hứa Lộ thích.  

Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ không vui mà ném đũa xuống bàn, nhưng hôm nay tôi chẳng làm gì cả, chỉ im lặng ăn cơm.  

Cha tôi gắp một miếng thịt kho tàu cho Hứa Lộ, sau đó lại gắp một miếng bỏ vào bát tôi: "Uyển Uyển, cha nhớ con thích ăn thịt kho tàu, con gầy quá, ăn nhiều vào."  

Đó là món Hứa Lộ thích, không phải tôi.  

Nhưng tôi vẫn ăn một miếng: "Cảm ơn cha."  

Mắt cha tôi sáng lên.  

Từ sau khi trở mặt với ông, tôi đã rất lâu không gọi ông là "cha" nữa.  

Mẹ tôi cũng cười, gắp một miếng cá cho tôi: "Uyển Uyển, ăn cái này đi."  

Tôi dừng đũa, không nhận lấy.  

Sắc mặt mẹ tối sầm lại, cha tôi không hài lòng nhìn tôi.  

Lệ Đằng nhíu mày.  

Hứa Lộ thì vô cùng hả hê.  

Đúng lúc này, giọng nói ngập ngừng của v.ú Vương vang lên:  

"Ông chủ... bà chủ...cô cả bị dị ứng với cá..."  

"Sao bà không nói sớm! Tôi đâu thể nhớ hết được!" Mẹ tôi chột dạ đặt miếng cá vào bát mình, sau đó gắp đại một miếng ớt xanh đưa qua.  

"Uyển Uyển, ăn đi, đừng kén chọn."  

Tôi ghét nhất là ớt xanh, bà ấy vẫn nhớ.  

Nhưng tôi dị ứng với cá, bà ấy lại quên.  

"Ừm."  

Lần này tôi về là để nói lời tạm biệt, tôi sẽ không làm lớn chuyện lên nữa.  

Nhìn tôi ngoan ngoãn như vậy, cha mẹ tôi có phần ngạc nhiên, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều.  

Nhưng rất nhanh, bầu không khí lại thay đổi.  

Vì Hứa Lộ bỗng nói: "Cha, mẹ, con thực sự không thể nhịn được nữa, con không muốn chị đi lầm đường lạc lối."  

Mọi người dừng ăn, đồng loạt ngẩng đầu nhìn cô ta.  

"Chị, chị hãy nói rõ ràng trước mặt cha mẹ đi, chị và ông lão quét rác ở đại học Thanh Bắc có quan hệ gì, đừng để cha mẹ lo lắng nữa."  

Lời vừa dứt, sắc mặt cha mẹ tôi lập tức sa sầm.  

Cơn giận bùng lên, tôi vứt đũa xuống bàn, giơ tay tát thẳng vào mặt Hứa Lộ.  

"Câm miệng! Cô vu oan tôi thì thôi, còn dám sỉ nhục thầy giáo của tôi, cô nghĩ tôi không làm gì được cô sao?!"  


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com