Ngày Trở Về

Chương 6



Về sau, nữ nhân qua đời, tiểu cô nương khóc rất lâu rất lâu. 

Tiểu Lê Hoa muốn an ủi nàng, nhưng không biết làm cách nào, trong lúc lo lắng, nó lay rơi đầy cánh hoa lên vai cô nương.

Cây lê hoa bên cạnh cười nhạo nó, chúng ta vốn là cỏ cây, sao lại có tâm tư nhàn rỗi đi an ủi con người?

Nỗi buồn bao trùm lấy tiểu thư mãi không tan, cho đến năm mười bốn tuổi, cha nàng dẫn con riêng về nhà, nỗi buồn và sự phẫn nộ hòa lẫn vào nhau, khiến tiểu thư ngày nào cũng trừng mắt nhìn đứa con riêng kia.

Nhưng vị công tử kia tính tình không tốt không xấu, có thể nói là nhạt nhẽo. 

Hắn lúc nào cũng thản nhiên, khiến tiểu thư trút giận như trút vào bông vậy. 

Dần dần, tiểu thư cũng chẳng còn muốn gây sự với công tử nữa, đơn phương ngừng chiến. 

Tiểu Lê Hoa nghĩ, tuy mình là cỏ cây, nhưng rất nhiều thứ nhìn rõ ràng hơn con người nhiều lắm, ví dụ như sau khi tiểu thư xoay người, công tử nhịn không được, ánh mắt si mê lưu luyến trên người nàng. 

Hắn luyến tiếc rồi.

Không biết có phải nhìn thấy tình cảm của con người quá nhiều hay không, tiểu Lê Hoa dần dần cảm thấy mình có sức mạnh. 

Nó có linh hồn rồi.

Về sau, trong phủ có một vị tướng số đến, tiểu Lê Hoa mới biết, người sống trong tòa nhà này đều phú quý vô cùng, cỏ cây côn trùng cá, đều có cơ hội tu luyện. 

Điều này khiến cây Lê Hoa bên cạnh tiểu Lê Hoa vui mừng phát điên. 

Nó ngày ngày nỗ lực tu luyện, còn tiểu Lê Hoa thì để linh hồn phiêu đãng khắp nơi trong phủ, quan sát đủ loại tâm tư tình cảm vi diệu không thể nói, không thể nhận ra của con người.

Cây lê hoa kia thường xuyên cười nhạo tiểu Lê Hoa, tiểu Lê Hoa phản bác nó không hiểu. 

Nhìn nhiều tình cảm của con người, sau này mới biết làm người thế nào, nếu không như nó, sau này làm người cũng khó bỏ được yêu tính.

Một trận tuyết mùa đông phủ đầy sân, công tử và tiểu thư chơi ném tuyết trong sân. 

Một người thật lòng thật dạ chơi ném tuyết, một người nhìn tiểu thư cười. 

Hai người chơi mệt rồi, lại ướt nửa người, bèn vào trong nhà sưởi ấm. 

Tiểu thư cởi váy lụa xanh lá, mặc áo khoác ngoài của công tử, ngồi bên cạnh hắn, cùng công tử trò chuyện trên trời dưới biển. 

Nàng nói chuyện vui vẻ, nên không nhận ra yết hầu công tử đang nuốt nước bọt. 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tiểu Lê Hoa nhìn thấy.

Nàng còn nhìn thấy, giọng nói của tiểu thư dần dần tắt hẳn, ánh mắt hoang mang. 

Công tử ôm lấy eo tiểu thư.

Trong phòng đốt loại hương thơm dễ ngửi, làn khói nhẹ lướt qua chiếc váy lụa xanh lá trải sang một bên, lướt qua chóp mũi của nam nữ đang dần dần tiến lại gần nhau.

Tiểu Lê Hoa sợ hãi, vội vàng rời đi.

Lúc trở về, cây lê hoa kia hỏi nàng nhìn thấy gì mà lại thẹn thùng như vậy. 

Tiểu Lê Hoa không nói gì, chỉ nhìn cây lê hoa kia, tim đập thình thịch. 

Nàng chợt nhận ra, bởi vì trông thấy một mối tình lớn lao, mình lại mọc ra trái tim.

Nhưng về sau, tiểu thư qua đời, công tử cưới người khác rời khỏi phủ. 

Tòa nhà dần dần hoang phế, chỉ còn lại hai cây lê hoa ban đầu tiếp tục dựa vào nhau. 

Không biết qua bao nhiêu năm, hai cây lê hoa cuối cùng cũng hóa thành hình người.

Tòa nhà không còn thích hợp để tu luyện nữa, hai tiểu yêu cũng đành phải rời đi. 

Trước khi đi, tiểu Lê Hoa đến thư phòng quen thuộc, cũ nát, nơi từng chứng kiến mối tình mờ ám kia. 

Nàng lật tìm chiếc váy lụa xanh lá bị lãng quên năm đó, khi tiểu thư và công tử cùng nhau sưởi ấm. 

Người xưa không còn, chỉ còn lại một chút hương thơm vương trên vạt áo. 

Trong thư phòng, câu lẩm bẩm không tự chủ được của công tử năm nào, dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.

"Bán Bán."

Tiểu Lê Hoa mang theo chiếc váy lụa xanh lá đó.

........................

Ta yên lặng xem hết, Tạ Bán Xuân lại sốt ruột muốn chết.

"Sao ta không nhìn rõ được dung mạo của đôi công tử tiểu thư kia?"

Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của hắn như đang hóng chuyện mà không hóng được hết, ta dẫn hắn đi dạo lung tung trong ngôi nhà cũ hoang phế trong giấc mơ của Hứa Mi: "Ngươi là con người, đây là giấc mơ của yêu quái, đương nhiên không thể nhìn rõ ràng toàn bộ."

Phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng, là Hứa Khâm đuổi tới. 

Toàn thân hắn bị đèn Trường Minh thiêu cháy te tua, hai chân đã biến thành thân cây khô héo. 

Tạ Bán Xuân lập tức chắn trước người ta.

Trong mộng cảnh không dùng được thuật pháp ẩn hình, nhưng cũng không cần dùng nữa, ta kéo Tạ Bán Xuân ra sau, nhìn về phía Hứa Khâm: "Ta biết các ngươi là ai rồi. Khó trách nhìn bộ y phục màu xanh lá kia quen thuộc như vậy."

Hứa Khâm vừa rồi còn đang nổi giận, sau khi nhìn rõ ta, bỗng nhiên không khống chế được mà quỳ xuống, lúc ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa hoảng hốt: "Tiểu chủ nhân?"

Ta mỉm cười: "Đã lâu không gặp."

"Tiểu, tiểu chủ nhân." Một giọng nói rụt rè khác đột nhiên vang lên từ mặt đất hoang tàn.

Trên mặt đất, vô số cánh hoa héo úa sống lại, từ hoa đến cành, từ cành đến cây, cuối cùng, từ cây đến người.

Là tiểu Lê Hoa.

Nói chính xác, là Hứa Mi tái nhợt trong giấc mơ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com