Tả Thần ôm bụng, nhăn nhó xin lỗi Tống Diễn: "Người anh em à, tôi không có ý đó, anh đừng để bụng."
Tống Diễn rộng lượng không chấp nhặt với anh ta.
Sau đó Tống Diễn hỏi Thẩm Úc rất nhiều vấn đề, Thẩm Úc vẫn tỉ mỉ giải đáp từng câu một.
Tả Thần nhỏ giọng nói thầm với Tùy Thất và Muội Bảo: "Lần đầu tiên nghe Thẩm Úc nói nhiều như vậy đấy."
Tùy Thất trêu chọc: "Sao, anh ghen à?"
"Làm gì có…" Tả Thần điều khiển Méo Bự Méo Hai chuyển hướng: "Trong từ điển của anh Thần nhà hai người, không có hai chữ ghen tuông."
Muội Bảo rất biết cách nịnh hót: "Anh Thần thật rộng lượng."
Tùy Thất đồng tình.
Từ ngày đó, hai anh em Tống Diễn và Tống Dữ cùng đi chung một chiếc xe trượt tuyết với nhóm bốn người Đội Trốn Khỏi.
Tùy Thất không cố ý che giấu, Tống Diễn cũng nhạy bén, rất nhanh đã nhận ra cô có không gian tùy thân, nhưng không hề hỏi nhiều.
Cùng nhau lên đường, ăn ngủ cùng một chỗ, lúc bốn người Tùy Thất ăn cơm, cũng thường xuyên gọi hai anh em cùng ăn.
Ban đầu Tống Diễn còn từ chối vài lần, nhưng khi Muội Bảo cầm sữa đã hâm nóng đưa cho Tống Dữ, anh ta lập tức từ bỏ sự khách sáo của người lớn.
Khổ ai cũng không thể để em trai khổ, mạng cũng đã do người ta cứu, còn khách sáo làm gì.
Đương nhiên, anh ta cũng không ăn không, nhận lấy công việc chuẩn bị trước bữa ăn, dọn dẹp sau bữa ăn và cho Méo Bự Méo Hai ăn.
Tả Thần, Thẩm Úc và Muội Bảo bị cướp mất việc, ai cũng rảnh rỗi đến phát hoảng, một hai cứ bám lấy Tùy Thất học nấu ăn, nhưng tay chân luống cuống lại gây ra đủ thứ rắc rối, cuối cùng bị Tùy Thất đá ba phát ngã sõng soài trên tuyết.
Ngày thứ mười tám sinh tồn trên Tinh cầu Sa Nham, nhiệt độ ổn định ở mức -60 độ, số người chơi còn lại chỉ còn 2188 người.
Trên cánh đồng tuyết vô tận, nhóm sáu người Tùy Thất đang được xe trượt tuyết kéo chạy khỏi sương độc.
Méo Bự Méo Hai đang chạy rất nhanh, đột nhiên phanh gấp dừng lại.
Giữa những bông tuyết bay tứ tung, viên đá dịch chuyển giữa cổ hai con mèo lớn lóe lên, ánh lên ánh sáng xanh gấp gáp.
...
"Cộp, cộp, cộp, cộp, cộp, cộp." Sáu cái trán sưng vù ló khỏi xe trượt tuyết.
"Méoo**¥&*%¥*#&."
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
"&%*Meoo#% áu."
Méo Bự Méo Hai meo meo một tràng, không biết đang cãi nhau với ai.
Mấy người Tùy Thất nhảy khỏi xe trượt tuyết xem xét tình hình, chỉ thấy ánh sáng xanh trên vòng cổ của hai con mèo lớn không ngừng lan rộng, sau đó bao phủ toàn thân.
"Méo Bự Méo Hai làm sao vậy?" Muội Bảo lo lắng hỏi.
"Là đá dịch chuyển." Ánh mắt Thẩm Úc dừng lại trên viên đá quý ở giữa vòng cổ: "Chúng sắp được dịch chuyển về Tinh cầu Tuyết Vực rồi."
"Méoo~" Hai con Tinh Nhung Thú nũng nịu kêu một tiếng, hưởng ứng lời nói của Thẩm Úc.
Tùy Thất gãi cằm hai con mèo lớn, cười nói: "Thì ra là sắp về nhà rồi à."
Thời hạn thuê đã hết, những con Tinh Nhung Thú còn ở trên Tinh cầu Sa Nham sẽ được dịch chuyển đồng loạt về Tinh cầu Tuyết Vực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuộc chia tay đến bất ngờ, Tùy Thất tháo đai đeo và miếng lót vai trên người chúng xuống, cuối cùng cho chúng ăn gà nướng thêm lần nữa, Méo Bự Méo Hai vẫn chơi chưa đủ, thịt trong miệng cũng không còn thơm.
Hai đứa trẻ Muội Bảo và Tống Dữ ôm hai con mèo lớn không nỡ buông tay.
Thẩm Úc xoa đầu Méo Bự Méo Hai: "Mấy ngày nay ít nhiều gì cũng nhờ có bọn mi."
Tả Thần khoác vai hai con mèo lớn như anh em tốt nói: "Về rồi cũng đừng quên bọn này nhé."
Tùy Thất gãi cằm chúng: "Cục cưng ngoan, sau này các anh chị đến Tinh cầu Tuyết Vực tìm mấy cưng chơi."
Méo Bự Méo Hai cọ vào mặt mấy người, ánh sáng xanh lóe lên, hai con thú khổng lồ trắng muốt biến mất không dấu vết, chỉ để lại mấy dấu chân hình hoa mai trên tuyết.
Tùy Thất nhìn mấy dấu chân đáng yêu kia cười khẽ, giơ tay cất xe trượt tuyết vào Kho Hàng Tuỳ Thân.
Tả Thần nhỏ giọng thở dài: "Con đường sau này, chỉ có thể tự dựa vào chúng ta."
Muội Bảo nhặt mấy nhúm lông trắng muốt rơi trên tuyết: "Giây thứ ba sau khi Méo Bự Méo Hai rời đi, nhớ quá, nhớ quá."
Tùy Thất đi qua giữa hai người, vỗ vai bọn họ: "Qua đây làm việc."
Tùy Thất theo trường phái thực tế, sau khi mất đi mèo kéo xe trượt tuyết, cô chuẩn bị làm một vài ván trượt tuyết.
Không có công cụ hỗ trợ, bọn họ có chạy gãy chân cũng không thể thoát khỏi sương độc.
Cô lấy ra mấy thùng gỗ rỗng từ kho hàng, mỗi người cầm một dụng cụ bắt đầu đẽo gọt.
Rất nhanh, năm chiếc ván trượt tuyết đơn giản chỉ có ván, không có bộ phận cố định đã hoàn thành.
Tùy Thất, Tả Thần và Tống Diễn, ba người có kỹ thuật trượt tuyết khá tốt, làm ván đơn.
Thẩm Úc và Muội Bảo, hai người mới học trượt tuyết, làm ván đôi.
Tống Dữ không có, Tống Diễn cõng cậu bé trượt.
Chân của năm người được buộc chặt vào ván bằng dây thừng.
Sau khi Tùy Thất lấy ra mấy cành thông chia cho mọi người, cô dẫn Muội Bảo sang một bên dạy kèm một một.
Tả Thần và Tống Diễn phụ trách dạy Thẩm Úc.
Tế bào vận động của hai người mới học trượt tuyết không tệ, sau khi ngã dúi dụi vài lần trên dốc tuyết, rất nhanh đã nắm được kỹ thuật.
Sương độc phía sau có thể đuổi kịp bất cứ lúc nào, đám người không dám chậm trễ, rất nhanh đã trượt trên tuyết bỏ chạy.
Tống Diễn cõng Tống Dữ trượt ở phía trước nhất, Muội Bảo và Thẩm Úc ở giữa, miếng đệm m.ô.n.g buộc bên hông hai người đong đưa trái phải theo động tác… Đó là miếng lót vai mà Méo Bự Méo Hai đã dùng.
Tùy Thất và Tả Thần đi sau cùng, hai người vừa trượt vừa nói chuyện phiếm.
"Có lẽ chân cậu Thẩm không trụ được bao lâu nữa đâu." Tùy Thất nhìn bóng lưng Thẩm Úc, nói.
Tả Thần ngậm một viên kẹo, nói: "Một tiếng sau tôi cõng cậu ấy trượt."
Tùy Thất giơ nắm đấm: "Anh Thần đáng tin cậy."
Tả Thần chạm nắm đ.ấ.m của mình vào: "Mệt thì nói, anh Thần cũng cõng chị Tùy được."
"Được thôi." Cô thuận theo đáp lại.