Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy

Chương 43



Một nhóm người mệt thì nghỉ, nghỉ rồi lại trượt, buổi trưa ăn tạm chút bánh mì và lương khô, mãi đến khi trời sẩm tối mới tìm được một hang động sa thạch để qua đêm.

 

Năm người lập tức cởi dây thừng, thả lỏng đôi chân đau nhức.

 

Tùy Thất và Muội Bảo dựa vào nhau, phì phò thở hổn hển: "Hôm nay tiêu hao quá nhiều thể lực rồi, tối nay chúng ta ăn một bữa thịnh soạn."

 

Tả Thần còn chưa kịp thở đều, đã há miệng đọc ra một loạt tên món ăn: "Đùi gà sốt mật ong, sườn ram, sườn xào chua ngọt, gà xào cay, vịt om nồi đất."

 

Muội Bảo nghe đến nuốt nước bọt: "Chị Tùy, em muốn ăn."

 

Thẩm Úc lập tức tiếp lời: "Chị Tùy, tôi cũng muốn ăn."

 

Tống Diễn và Tống Dữ không tiện mở miệng, hai đôi mắt hau háu nhìn Tùy Thất, trong đó tràn ngập khao khát.

 

Tùy Thất lấy ra nguyên liệu, gia vị và dụng cụ làm bếp, sảng khoái nói: "Triển."

 

Trong hang động nhỏ vang lên một tràng reo hò: "Yeah!"

 

Tả Thần dìu Tùy Thất đến bên đống lửa ngồi xuống: "Bếp trưởng, chị ngồi đây nghỉ ngơi một lát, việc chuẩn bị nguyên liệu cứ giao cho chúng tôi."

 

Tùy Thất xua tay: "Đi đi."

 

Mấy người phụ bếp bận rộn nhưng có trật tự chuẩn bị xong nguyên liệu, bưng đến bên cạnh Tùy Thất, cô trông coi hai chiếc chảo, thuần thục xào nấu.

 

Bụng của đám người đứng bên cạnh chảo kêu ùng ục liên hồi, ồn ào như đánh trống.

 

Cuối cùng cũng đợi được món ăn cuối cùng ra lò, Tùy Thất bưng bát cơm lên, ra lệnh: "Ăn cơm!"

 

Đũa của sáu người di chuyển rất nhanh, ai nấy cúi đầu ăn ngấu nghiến, không ai buồn nói chuyện.

 

Mùi cơm thơm nức mũi lan tỏa trong hang động sa thạch, từng làn khí ấm nhẹ nhàng bay lượn trong không khí, chậm rãi lan sang một hang động sa thạch khác cách đó hai trăm mét.

 

Trong hang động tối tăm ẩm ướt, có ba người chơi đang ẩn náu ở đó, thân hình bọn họ vạm vỡ, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, lúc này đang ra sức hít hà mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí.

 

Người đứng đầu râu ria xồm xoàm, gã ta l.i.ế.m đôi môi nứt nẻ, cười gằn nói: "Lại có con mồi tự đưa đến cửa rồi."

 

Nói xong, ba người nhìn nhau, đồng loạt đội mũ trùm đầu, cơ thể nhoáng lên, không ngờ lại biến mất ngay tại chỗ, lặng lẽ tiến về phía nơi mùi thơm tỏa ra.

 

Nhóm mấy người Tùy Thất vẫn không hề hay biết thưởng thức đồ ăn ngon, cư dân mạng tinh tế trong phòng livestream đã la hét chói tai:

 

【A a a a a! Sao lại đụng phải đội Răng Nanh chứ, chị gái xì hơi mau chạy đi!】

 

【Chết tiệt! Là ba tên khốn có áo tàng hình kia, vừa thấy bọn họ là đã buồn nôn rồi.】

 

【Sao vậy sao vậy, bọn họ làm gì rồi, có chị em nào giải thích cho tôi chút không.】

 

【Bọn họ chuyên nhắm vào người yếu nhất trong đội người khác để bắt, bắt được rồi thì dùng làm con tin, uy h.i.ế.p đồng đội giao ra vật tư.】

 

【Không chỉ vậy, ba tên rác rưởi đó còn dựa vào áo tàng hình để cố ý sàm sỡ người chơi nữ, lúc nào mở miệng ra cũng nói người chơi nữ quyến rũ bọn họ.】

 

【Nếu không phải đang livestream toàn tinh tế, chắc chắn bọn họ sẽ còn quá đáng hơn!】

 

【Trong đầu bọn họ như thể mọc ra một cái * vậy, tôi hận không thể bay vào màn hình phế ba tên rác rưởi này.】

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

【Vậy chẳng phải Muội Bảo và Tống Dữ rất nguy hiểm sao?】

 

【Nếu thế thì ba tên này toi rồi, một đ.ấ.m của Muội Bảo có thể đ.ấ.m bay cả ba tên đó, chị gái xì hơi, anh Thần, cậu Thẩm, không ai là dễ bắt nạt đâu.】

 

【Tống Diễn cũng rất giỏi đánh nhau, nếu hôm nay ba tên này dám động đến Tống Dữ, Tống Diễn có thể đánh c.h.ế.t cả ba.】

 

【Không hề lo lắng, thậm chí còn thấy hơi hả hê, ngồi chờ bọn rác rưởi bị loại.】

 

【Tại sao không lo lắng? Mấy người quên mất ba tên khốn đó còn có thuốc mê cực mạnh sao?】

 

【Mẹ kiếp!】

 

【Nhóm của chị gái tôi bị ba tên khốn này hại bị loại đấy, nếu hôm nay ba tên khốn này bị loại, tôi sẽ tặng cho từng người trong nhóm sáu người của chị gái xì hơi một chiếc du thuyền!】

 

【Chị gái thật hào phóng!】

 

...

 

Trong hang động sa thạch, sáu người ăn no uống đủ, cơm cũng đã tiêu, đang định đi ngủ.

 

Hôm nay bọn họ mệt đến lả người, ngày mai còn phải dậy sớm chạy trốn sương độc.

 

Sau khi Tùy Thất vệ sinh cá nhân đơn giản xong, nhanh chóng chui vào trong tấm chăn ấm áp, Muội Bảo quay người lại chui vào lòng cô, hết lời khen ngợi mấy món ăn tối nay, giá trị tinh thần cho đi vô cùng đầy đủ.

 

Tùy Thất hôn chụt một cái lên mặt cô nhóc: "Sao Muội Bảo của chị lại đáng yêu như vậy chứ~"

 

Muội Bảo cười tủm tỉm bụm mặt vùi vào n.g.ự.c cô, rất nhanh đã bắt đầu ngáy khẽ.

 

Nửa đêm, Tùy Thất mơ hồ nghe thấy Muội Bảo nhỏ giọng nói muốn đi vệ sinh, lập tức sột soạt chui ra khỏi chăn.

 

Không biết qua bao lâu, đột nhiên cô ngửi thấy mùi chua hôi thoang thoảng nhẹ, cô nhíu mày, vô thức muốn ôm chặt Muội Bảo hơn, nhưng lại ôm phải khoảng không.

 

Tùy Thất đột ngột mở to mắt.

 

...

 

Muội Bảo lẽ ra đang ngủ trong lòng cô đã biến mất, Thẩm Úc đang ngồi gác đêm bên đống lửa cũng không thấy đâu, chỉ còn lại đống lửa sắp tàn, phát ra ánh sáng mơ hồ.

 

Tả Thần bị động tác đứng dậy của Tùy Thất làm cho tỉnh giấc, dụi mắt, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy, chị Tùy?"

 

Tùy Thất quay đầu, ánh lửa mờ ảo chiếu sáng nửa bên mặt cô.

 

Tả Thần kinh ngạc sững sờ, anh ta chưa từng thấy Tùy Thất có vẻ mặt vô cảm như vậy.

Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

 

Rõ ràng cô không có biểu cảm gì, nhưng anh ta lại cảm thấy như thể giây tiếp theo cô sẽ vác d.a.o lên c.h.é.m người.

 

"Muội Bảo và cậu Thẩm không thấy đâu nữa rồi." Giọng cô trầm xuống.

 

Tả Thần đột ngột ngồi dậy, nhìn về phía Muội Bảo và Thẩm Úc đã ở trước khi đi ngủ.

 

Sắc mặt anh ta tái nhợt, sau lưng dấy lên từng cơn ớn lạnh: "Sao lại không thấy đâu được, tôi không nghe thấy động tĩnh gì cả."

 

Tùy Thất mở quang não, kiểm tra giá trị sinh mệnh của hai người.