Muội Bảo: 62.
Thẩm Úc: 54.
"Chưa bị loại." Cô đi đến bên cạnh đống lửa, chỗ vốn chất đống than củi, giờ phút này lại hoàn toàn trống không.
Tùy Thất ngửi thấy mùi chua hôi còn sót lại trong không khí, cảm giác chóng mặt mơ hồ ập đến.
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
"Là người chơi ra tay, không chỉ có một người." Cô nói ra suy đoán của mình: "Hẳn là bọn họ đã dùng thuốc mê tác dụng nhanh."
Trong mắt Tả Thần tràn ngập vẻ lạnh lẽo: "Tôi thấy bọn họ chán sống rồi."
Anh ta nói xong thì phát hiện ánh mắt Tùy Thất dừng lại trên vách đá đối diện đống lửa, cũng nhìn theo.
Trên vách đá vốn trống không, giờ phút này lại có một tờ giấy trắng được ghim lên.
Tùy Thất đi tới giật xuống, chỉ thấy bên trên viết:
「Muốn cứu đồng đội của bọn mày, mang mười thùng vật tư đến đổi.」
「Tám giờ rưỡi sáng, đặt vật tư ở góc cua cách đó năm mươi mét, dù chỉ thiếu một thùng, tao cũng lột sạch quần áo của bọn nó, để toàn bộ cư dân mạng tinh tế chiêm ngưỡng cơ thể trần trụi của hai đứa nó.」
Lúc này đang là ba giờ sáng, màn đêm đen như mực, không biết từ lúc nào tuyết đã bắt đầu rơi, che phủ tất cả những dấu chân vốn phải lưu trên tuyết.
Dấu vết có thể bị che đi, nhưng mùi thì không.
Mùi chua hôi thoang thoảng lúc ẩn lúc hiện lảng vảng quanh chóp mũi Tùy Thất, cô quay đầu ném tờ giấy vào lửa đốt thành tro, cúi người nhặt một thanh củi đang cháy làm đuốc tạm thời, đi theo hướng mùi chua hôi phát ra.
Lúc đi ngang qua Tả Thần, cô vỗ vai anh ta nói: "Đi."
Tả Thần lấy ra phi trảo, không nói lời nào đi theo sau Tùy Thất.
Tống Diễn cõng Tống Dữ đang gà gật trên lưng: "Tôi đi cùng hai người."
"Được." Tùy Thất đáp.
Đêm khuya nguy hiểm không rõ, đi cùng nhau cũng an toàn hơn.
…
Trong một hang động sa thạch khác, một thành viên mỏ chuột tai khỉ của đội Răng Nanh đang tham lam nhìn cục than trong tay.
"Đại ca, đám người này không chỉ có thức ăn, mà còn có cả than để đốt lửa, lần này chúng ta đụng trúng dê béo rồi!"
"Đợi xong vụ này, chúng ta chắc chắn có thể sống đến cuối cùng." Hắn ta liếc mắt nhìn Thẩm Úc và Muội Bảo đang bất tỉnh ở góc tường: "Hai đứa này có khi bất tỉnh cả ngày đấy, cứ để như vậy sao?"
Người đàn ông râu quai nón được gọi là đại ca cười dữ tợn: "Đợi lấy được vật tư thì cho bọn nó bị loại."
"Con bé tóc ngắn kia trông cũng ngon đấy, tiếc là đang phát sóng trực tiếp, nếu không còn có thể bắt về chơi cho sướng, bọn mày có thấy nó…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba người tụm lại thấp giọng nói những lời đê tiện, tiếng cười tục tĩu không ngừng vang lên trong hang động lạnh lẽo.
Thẩm Úc quay lưng lại với bọn họ, lặng lẽ mở mắt ra, đáy mắt sâu thẳm tràn ngập rét lạnh.
Do bị thương ở chân, quanh năm Thẩm Úc phải điều trị bằng thuốc, hoạt tính của enzyme chuyển hóa trong gan cậu ta cao gấp mấy lần người bình thường, bất kỳ loại thuốc nào vào cơ thể cũng sẽ bị phân giải nhanh chóng.
Ba tên đội Răng Nanh này quá tự tin vào thuốc mê cực mạnh của bọn họ, ngay cả tay chân con tin cũng lười trói, vừa hay lại tiện cho Thẩm Úc.
Cậu ta hơi nghiêng người, che đi ánh sáng yếu ớt phát ra từ quang não.
Để tiện cho Thẩm Úc có thể lấy thuốc bất cứ lúc nào, Tùy Thất đã bỏ tất cả thuốc trong vật tư vào mục công cộng.
Cậu ta rất nhanh tìm thấy một lọ thuốc tỉnh táo, lấy ra, đặt dưới mũi ngửi nhẹ hai cái, đầu óc hỗn loạn lập tức tỉnh táo.
Thẩm Úc điều chỉnh tư thế, từ từ di chuyển về phía Muội Bảo cách đó một mét, nhẹ nhàng đặt lọ thuốc tỉnh táo dưới mũi cô nhóc quơ quơ.
Lông mi Muội Bảo rung lên hai cái, cô nhóc nhíu mày mở mắt ra, vừa định mở miệng gọi anh Thẩm, lại thấy Thẩm Úc giơ ngón trỏ đặt lên môi.
Muội Bảo không lên tiếng nữa, nhắm mắt hít sâu hai hơi thuốc tỉnh táo, mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô nhóc nhớ lại lúc mình đi vệ sinh xong quay về, đột nhiên bị người khác bịt kín miệng mũi từ phía sau, mùi chua hôi nồng nặc kỳ quặc xâm nhập vào khoang mũi, cô nhóc còn chưa kịp giãy giụa đã mất ý thức.
Thẩm Úc thấy cô nhóc đã tỉnh táo, cất lọ thuốc tỉnh táo vào kho, nhét vào tay Muội Bảo ba viên đá to bằng quả trứng gà: "Ném vào đầu bọn họ, đừng nương tay."
Thẩm Úc vừa nói xong, Muội Bảo đã bật dậy như cá chép búng người, nhanh chóng ném mấy viên đá trong tay.
"A!" Ba người bị đá ném trúng, đầu tóe m.á.u kêu la thảm thiết.
Không đợi ba tên kia phản kháng, sống rìu của Thẩm Úc đã "bốp" một tiếng, đập vào gáy tên râu quai nón.
Cả người râu quai nón run rẩy, đao dài trong tay rơi xuống đất, gã ta ngã thẳng xuống chân Thẩm Úc, miệng phát ra những tiếng khò khè.
Hai tên còn lại mặt đầy kinh hãi: "Sao bọn mày lại tỉnh được?!"
Nói rồi hai thành viên đội Răng Nanh định chạy đến cửa hang, Muội Bảo ném xẻng ra, chặn đường hai tên nọ.
Đầu nhọn sắc bén của chiếc xẻng đ.â.m xuyên qua vai một trong số hai tên, hắn ta hét thảm một tiếng, lập tức co quắp ngã xuống đất.
Muội Bảo chạy nhanh hai bước, đột ngột nhảy lên, một cú đá vô cùng uy lực bay thẳng vào n.g.ự.c tên còn lại.
Tên nọ không tự chủ được bay ra sau, va mạnh vào vách đá cứng rắn, đau đớn nôn ra một ngụm máu, quang não trên cổ tay phát ra tiếng cảnh báo bị loại chói tai.
Thẩm Úc thấy vậy, thu lại bước chân định tiến lên giúp đỡ, trở tay túm lấy tóc tên râu quai nón, đập mạnh đầu gã ta vào vách đá lởm chởm, lạnh lùng nói: "Sao hả, đã sướng chưa?"
Cái miệng nói ra những lời bẩn thỉu của tên râu quai nón chỉ có thể phát ra những tiếng phì phò, mềm nhũn như bùn lầy ngã xuống đất.
Thẩm Úc cất rìu, định ôm Muội Bảo rời đi, ngẩng đầu lại thấy cô nhóc đang đứng ở góc tường phía bên kia hang động, đưa tay kéo xuống một miếng vải đen, để lộ ra năm thùng gỗ vật tư được xếp ngay ngắn phía sau.
Muội Bảo vui mừng nói: "Anh Thẩm, là vật tư!"