Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy

Chương 47



Tả Thần nhận được một tràng tiếng "oa".

 

Tùy Thất dùng vợt lưới vớt sạch vụn băng, lấy lều ra dựng lên, cả nhóm háo hức chui vào lều.

 

Hơn một trăm người chơi đang run bần bật trong gió lạnh đều bị sốc.

 

"Chết tiệt! Cô ta lấy lều ở đâu ra vậy?"

 

"Có phải tôi đói đến hoa mắt rồi không?"

 

"Cô ta có không gian trữ vật!"

 

"Bọn họ tận hưởng đêm cuối cùng trong chiếc lều ấm áp, trong khi tôi chỉ có thể bị đông cứng thành chó trong gió lạnh?"

 

Giang Trần thấy Tùy Thất chui vào trong lều, hai mắt trợn tròn: "Tôi phục thật đấy, sao chuyện tốt nào cũng rơi vào tay cô ta hết vậy."

 

Trong chiếc lều câu cá trên băng dày dặn, Tống Diễn và Thẩm Úc đang thái thịt chuẩn bị nguyên liệu trên chiếc bàn được ghép từ những chiếc thùng gỗ rỗng, Tùy Thất đã chuẩn bị xong nước lẩu và gia vị, đang dùng bếp ga di động đun nước.

 

Muội Bảo cầm cần câu đang câu cá, Tả Thần và Tống Dữ vây quanh cô nhóc, mắt không rời khỏi hố băng.

 

Tả Thần và Muội Bảo thay phiên nhau câu một lúc lâu, ngay cả bóng dáng nửa con cá cũng không thấy, cho đến khi Muội Bảo nhét cần câu vào tay Tống Dữ.

 

Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

Tống Dữ vừa định lắc đầu từ chối, cần câu trong tay bỗng trĩu xuống, Tả Thần và Muội Bảo la hét ầm ĩ: "Á á á, cá cắn câu rồi, cá cắn câu rồi."

 

Ba người tay chân luống cuống kéo lên một con cá vây băng nặng bốn cân.

 

Muội Bảo vỗ tay khen ngợi, quay đầu báo tin vui cho Tùy Thất: "Chị Tùy, anh Tiểu Dữ câu được một con cá lớn."

 

Tùy Thất giơ ngón tay cái lên: "Tiểu Dữ giỏi lắm."

 

Tống Dữ mím môi không nén được nụ cười, ngại ngùng cười toe toét, nụ cười còn chưa tắt, cần câu lại trĩu xuống.

 

Tả Thần khen ngợi không thôi: "Không ngờ Tiểu Dữ lại là cao thủ câu cá."

 

Tống Diễn nhìn dáng vẻ luống cuống kéo cần câu sinh động của Tống Dữ, ý cười trong mắt chưa từng tắt.

 

Thẩm Úc thành thạo làm sạch vảy và nội tạng cá vây băng, Tống Diễn thái thịt cá thành từng lát mỏng, Tùy Thất cho nước lẩu vào nồi nước đang sôi.

 

Sùng sục sùng sục, nước lẩu đang sôi tỏa ra mùi thơm nồng nàn, nguyên liệu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng: thịt cá tươi trong veo như pha lê, từng đĩa thịt bò thịt cừu cuộn, đậu phụ trắng ngần, rau xanh mướt, nấm tươi ngon… 

 

Tùy Thất nhìn đến nước miếng sắp chảy ra, gắp một miếng thịt cá lớn nhúng vào nồi: "Ăn cơm thôi~"

 

Tả Thần ôm Muội Bảo và Tống Dữ nhanh chóng chạy đến bên bàn ăn, pha nước chấm, sau đó gắp miếng thịt cá đã chín nhúng một cái rồi ăn.

 

A, thơm ngất ngây.

 

Để ý đến hai bạn nhỏ, Tùy Thất không làm nước lẩu quá cay, nhưng vẫn rất đậm đà thơm ngon, sáu người ngồi quây quần bên nồi lẩu, ăn đến chóp mũi mồ hôi nhễ nhại.

 

Mùi thơm theo khe hở của lều bay ra ngoài, bay lượn trong không khí lạnh lẽo.

 

Người chơi đang gặm bánh mì khô cứng trong gió lạnh ngừng nhai: "Bọn họ đang ăn cái gì vậy? Còn tôi đang ăn cái gì vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Người chơi uống nước lạnh cho đỡ đói, cảm nhận sâu sắc sự khác biệt giữa người với người: "Định làm tôi c.h.ế.t vì thèm để tôi bị loại à? Thủ đoạn thật độc ác."

 

Ba người Lâm Phong lại càng bị mùi thơm làm cho ruột gan cồn cào hơn, hạnh phúc của kẻ thù khiến người ta chạnh lòng.

 

Sau khi Lục Nhung bị mùi sữa đậu nành trong miệng làm cho buồn nôn lần thứ sáu, cô ta thực sự không uống nổi nữa.

 

Lục Nhung lau miệng, quyết định cúi đầu trước kẻ thù: "Tôi muốn đi đổi thức ăn với Tùy Thất, hai người có muốn không?"

 

"Cái gì?" Lâm Phong cảm thấy bản thân bị phản bội: "Cậu tha thứ cho cô ta rồi sao? Cậu muốn làm hòa với cô ta ư."

 

"Chỉ là giao dịch thôi, không nói chuyện tình cảm." Lục Nhung kéo chặt mũ áo khoác lông vũ, dùng khăn quàng cổ che gần hết mặt chỉ để lộ đôi mắt: "Như vậy cô ta sẽ không nhận ra tôi."

 

Nói xong lập tức tự tin đi về phía lều của Tùy Thất.

 

"Cốc cốc cốc."

 

Lều bị gõ, mấy người đang ngấu nghiến ăn lần lượt ngẩng đầu lên.

 

Một giọng nam trong trẻo vang lên: "Chào mọi người, chúng tôi muốn đổi chút thức ăn với mọi người, không biết có tiện không?"

 

Tùy Thất cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, cô đứng dậy kéo khóa kéo ra, đối diện là một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, hai bên có má lúm đồng tiền.

 

Bùi Dực thấy khuôn mặt quen thuộc cũng sửng sốt, sau đó quay đầu nói với người sau lưng: "Anh Liên, là người quen."

 

Bùi Dực quay người lập tức không khách sáo chui vào lều, Tùy Thất túm cổ áo cậu ta, đang định kéo ra ngoài, một lọn tóc xoăn màu bạc lạnh lẽo lại rủ xuống tay cô, mùi linh sam thoang thoảng len lỏi vào khoang mũi.

 

Cô ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc đối diện với một hộp đào vàng đóng hộp cỡ lớn, Liên Quyết phía sau hộp đào để lộ nửa khuôn mặt lạnh lùng, lịch sự nói: "Quấy rầy rồi."

 

Sau đó rất tự nhiên nắm lấy cổ áo sau gáy Bùi Dực từ tay Tùy Thất, xách cậu ta vào lều.

 

Tân Dặc phía sau Liên Quyết cầm một hộp sách bò: "Quấy rầy rồi."

 

Hai tay ôm một túi chả tôm, Trần Tự: "Quấy rầy rồi."

 

Bốn người đội Săn Lùng Hoang Dã mang thịt đặt lên bàn, sau khi ngồi xuống bên cạnh bàn, lại lấy ra một hộp dâu tây, một nải chuối và một quả dưa lưới.

 

"Là mấy người sao, trùng hợp thật." Tả Thần nhanh chóng cất trái cây trên bàn đi, ra vẻ trách móc nói: "Sao vẫn khách sáo như vậy chứ."

 

Tùy Thất bật cười, vừa định kéo khóa kéo lều lại, bên tai lại vang lên một giọng nữ dịu dàng: "Tùy Thất."

 

"Hửm?"

 

Tùy Thất nhìn người chơi nữ trước mặt được bọc đến kín mít, chỉ để lộ đôi mắt, khóe miệng hơi nhếch lên: "Có chuyện gì?"

 

"Tôi muốn đổi chút thức ăn với cô." Lục Nhung thẳng thắn nói: "Sau khi trò chơi kết thúc sẽ cho cô mười ngàn tinh tế tệ, được không?"

 

"Được thôi." Tùy Thất dứt khoát đáp, việc buôn bán có lời như vậy, đương nhiên cô sẽ không từ chối.

 

Lục Nhung lại không giấu được vẻ ngạc nhiên, cô ta đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối thẳng thừng, không ngờ Tùy Thất lại dễ dàng đồng ý như vậy.