Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy

Chương 48



Tùy Thất cầm lấy cặp lồng cơm trong tay Lục Nhung, múc đầy một bát cả thịt lẫn canh.

 

"Đây, cho cô."

 

Lục Nhung ôm lấy đồ ăn nóng hổi trong tay, ngơ ngác đi về, phía sau Tùy Thất thò đầu ra khỏi cửa khóa kéo, nhắc nhở: "Đừng quên thẻ mua sắm hai trăm tám mươi ngàn của tôi đấy."

 

Lục Nhung tự cho là mình không bị nhận ra, sắc mặt lập tức đỏ bừng, trên đầu bốc lên hơi nóng xấu hổ, chạy về phía đồng đội.

 

...

 

Trên bàn ăn có thêm bốn người, nguyên liệu giảm đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

 

Mười đôi đũa bay tới bay lui như đánh nhau, quét sạch mọi thứ như gió cuốn mưa rền.

 

Tùy Thất ăn no là buồn ngủ, tay phải chống cằm, nhìn Liên Quyết bên cạnh: "Đội trưởng Liên, ăn xong chưa?"

 

"Ừm." Liên Quyết khẽ đáp: "Cảm ơn đã chiêu đãi."

 

"Khách sáo rồi." Cô cúi đầu ngáp một cái: "Ăn xong rồi thì mời đi cho, chúng tôi phải nghỉ ngơi."

 

Bốn người Đội Săn Lùng Hoang Dã: … Thẳng thắn như vậy sao?

 

"Tôi không ra ngoài." Bùi Dực vì chiếc lều ấm áp mà từ bỏ đội của mình: "Xin lỗi anh Liên, tối nay tôi là Bùi Dực của đội Trốn Khỏi."

 

"Cậu mơ đẹp quá nhỉ." Tay của Tả Thần vượt qua người Thẩm Úc, vỗ vào gáy Bùi Dực: "Đội chúng tôi không nhận đồ ngốc."

 

"Tôi, không, hề, ngốc, chút, nào!" Bùi Dực ôm đầu, gằn từng chữ tự biện minh cho mình.

 

"Vậy còn bọn họ thì sao?" Cậu ta chỉ vào hai anh em Tống Diễn, tức giận nói: "Bọn họ đủ thông minh nên mới được ngủ chung lều với các người sao?"

 

"Cũng không hẳn." Tả Thần bẻ chuối, lần lượt chia cho mọi người.

 

"Chúng tôi đã cùng nhau chạy trốn sương độc, trượt tuyết, lột quần áo, trượt băng, hai người họ đã là thành viên không chính thức của đội Trốn Khỏi rồi."

 

Bùi Dực lập tức giơ tay: "Vậy tôi cũng muốn làm thành viên không chính thức, cho tôi ở lại... Ưm!"

 

Tân Dặc không thể chịu đựng được nữa, đưa tay bịt miệng cậu ta lại, giọng nói âm u: "Còn nói thêm một câu nữa, tối nay tôi đánh cho cậu không ngủ được."

 

Dưới sự áp bức của thế lực tà ác, Bùi Dực chỉ có thể ngậm miệng lại.

 

Hai bạn nhỏ Muội Bảo và Tống Dữ đã bắt đầu gà gật, Liên Quyết thấy vậy đứng dậy tạm biệt: "Xin lỗi, thành viên trong đội ngốc quá."

 

Ba người Bùi Dực, Tân Dặc và Trần Tự cũng ngoan ngoãn đứng dậy theo, đi đến cửa lều.

 

Tùy Thất kéo khóa cửa lều ra, lịch sự tiễn khách: "Đi thong thả."

 

Bốn người lần lượt đi ra khỏi lều, trước khi rời đi, Liên Quyết nhỏ giọng nói bên tai Tùy Thất: "Bốn tấm thẻ đó, ngày mai trả lại mọi người."

 

Cô ngước mắt nhìn đôi mắt màu xanh xám của Liên Quyết: "Được thôi, vậy cảm ơn đội trưởng Liên trước."

 

Liên Quyết thu hồi ánh mắt, đi ra khỏi lều.

 

【A a a, Liên Thần đang thì thầm cái gì với chị gái xì hơi vậy, có chuyện gì mà thành viên VIP cao quý như tôi không thể nghe được chứ!】

 

【A trời ơi~, ánh mắt hai người họ nhìn nhau thật sự rất có không khí, fan CP lại có lộc ăn rồi.】

 

【Những người chơi bên ngoài đói đến mức hai mắt xanh lè rồi, cười c.h.ế.t mất.】

 

【Một cô gái đang ăn lẩu xem livestream hạnh phúc cười thành tiếng.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

【! Người chị em sướng quá nhỉ, tôi cũng muốn đi ăn lẩu nữa.】

 

【Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, hồi hộp quá!】

 

【Đội Trốn Khỏi thật trâu bò, chỉ cần ngày mai không xảy ra chuyện gì bất trắc, sáu người họ chắc chắn sẽ vượt qua.】

 

【Những chuyện khác khoan bàn đến, tôi chỉ hy vọng Tống Diễn và Tống Dữ có thể nhận được tiền thưởng, anh trai nhanh chóng chữa bệnh cho Tiểu Dữ, PDGD diễn biến nhanh lắm đấy.】

 

【+1】

 

【+1】

 



 

Bốn người Liên Quyết từ trong chiếc lều ấm áp bước ra ngoài trời băng giá rét, lạnh đến mức đồng loạt rùng mình một cái.

 

Bọn họ cũng không đi xa, tìm một chỗ khuất gió sau lều, dùng thùng gỗ vật tư dựng một nơi trú ẩn đơn giản, mỗi người ôm một con thú nhồi bông lớn để sưởi ấm.

 

Sáu người tiễn khách xong, nhanh chân nhanh tay dọn dẹp bàn ăn, rửa sạch bát đĩa.

 

Tùy Thất và Tống Diễn trải chăn giữ nhiệt, ôm hai bạn nhỏ chuẩn bị đi ngủ, Tả Thần và Thẩm Úc lại hào hứng câu cá bên hố băng.

 

"Tùy Thất."

 

Tùy Thất vừa định nằm xuống thì nghe thấy Tống Diễn gọi mình một tiếng, cô đáp lại rồi quay đầu, thấy anh ta tiện tay ném qua một vật nhỏ.

 

Tùy Thất vững vàng bắt lấy, cô cúi đầu nhìn, là một chiếc khuyên tai tinh xảo, phần kim loại phía dưới khảm một viên sapphire lấp lánh.

 

"?" Tùy Thất mặt đầy nghi ngờ.

 

"Tôi luôn muốn tặng mọi người một món quà cảm ơn." Tống Diễn thấp giọng giải thích: "Tôi có một thẻ vật phẩm hàng ngày cấp S, mấy ngày trước mở ra toàn đồ bình thường, chỉ có chiếc khuyên tai hôm nay là còn tạm được để mang đi tặng."

 

"Nghe nói là một bộ chuyển đổi, tạm thời vẫn chưa biết có tác dụng gì." Anh ta xoa mái tóc mềm mại của Tống Dữ, không để ý nói: "Cứ nhận lấy tạm đi."

 

"Được thôi." Từ trước đến nay Tùy Thất chưa bao giờ từ chối lòng tốt của người khác: "Chiếc khuyên tai này cũng khá đẹp đấy, là kiểu mà tôi thích."

 

Cô nói xong lập tức đeo vào tai trái, đưa tay vỗ Tả Thần và Thẩm Úc, khoe với bọn họ: "Xem này, quà cảm ơn anh Diễn tặng đấy."

 

Thẩm Úc gật đầu: "Không tệ, đẹp lắm."

 

Tả Thần cũng khen ngợi: "Khá hợp với chị Tùy nhà tôi đấy."

 

【Chúc mừng bạn nhận được Bộ Chuyển Đổi (Vĩnh viễn) x 1, thời gian trang bị ba giây... Đã hoàn thành trang bị.】

 

Tùy Thất sững người, nụ cười cứng đờ trên khóe miệng.

 

Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

Tả Thần nhìn sắc mặt đột ngột thay đổi của Tùy Thất, có chút do dự hỏi: "Cách khen người khác của tôi không đúng à?"

 

Nói xong lại thấy Tùy Thất đột ngột tháo khuyên tai ra, chạy đến sau lưng Tống Diễn đang quay lưng lại với họ: "Anh Diễn, anh có biết đây là vật phẩm có thuộc tính vĩnh viễn không?"

 

Tống Diễn: "Khò… khò…"

 

Tả Thần và Thẩm Úc kinh ngạc không thôi, cả hai ném cần câu xuống sau đó chạy đến bên cạnh Tống Diễn.

 

"Vãi chưởng!" Tả Thần chọc vào lưng Tống Diễn: "Vật phẩm cùng cấp với Kho Hàng Tuỳ Thân, anh cứ thế tặng đi à?"

 

Thẩm Úc cũng chọc theo: "Anh Diễn hào phóng như vậy sao?"