Mấy ngón tay chọc qua chọc lại, cuối cùng cũng khiến Tống Diễn đang giả vờ ngủ nổi cáu, anh ta trực tiếp vung tay vỗ lên ba cái đầu: "Bớt làm phiền lại, ông đây thích như vậy đấy, tất cả cút đi ngủ cho tôi."
Ngã ở đâu, ngủ ở đó.
Ba người choáng váng ngoan ngoãn nhắm mắt, Tùy Thất cẩn thận đeo lại chiếc khuyên tai, gài chặt, đảm bảo không bị rơi ra mới ôm Muội Bảo yên tâm ngủ.
Chiếc lều ồn ào cả một đêm cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Những người chơi đang lạnh đến run cầm cập trên mặt băng, căm phẫn nhìn chằm chằm vào chiếc lều nọ, hận không thể kéo những người bên trong ra để mình vào ngủ.
Ghen tị c.h.ế.t đi được.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng không ai thật sự dám ra tay, dù sao trong chiếc lều đó cũng có sáu người, bên cạnh còn có đội Săn Lùng Hoang Dã có giá trị vũ lực cực cao, ngày cuối cùng rồi, sống sót mới là quan trọng nhất.
Ngày thứ hai mươi mốt sinh tồn trên Tinh cầu Sa Nham, Tùy Thất tỉnh dậy trong một cơn rung chuyển dữ dội.
Cô vừa mở mắt ra đã nghe thấy Bùi Dực gân cổ hét lớn: "Đừng ngủ nữa, tất cả đừng ngủ nữa! Động đất rồi, mặt băng nứt ra rồi!"
Mấy người Tùy Thất lập tức tỉnh táo, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, loạng choạng chui ra khỏi lều.
Gió lạnh ập vào mặt, trên nền trời âm u, tuyết điên cuồng thổi quét.
Mặt băng vốn yên tĩnh bây giờ lại hỗn loạn vô cùng, những vết nứt trên băng nhanh chóng lan rộng như mạng nhện, lớp băng dày ầm ầm vỡ nát, nước trong hồ cứ thế phun trào.
Tiếng gầm rú của trận lở băng, tiếng kêu cứu của những người chơi và tiếng tuyết lạnh gào thét hòa lẫn vào nhau.
Tùy Thất cất lều vào Kho Hàng Tuỳ Thân, Tả Thần ôm Muội Bảo, Tống Diễn cõng Tống Dữ, sáu người nhanh chóng chạy như bay về phía mặt băng kiên cố.
Trên cánh đồng băng trống trải liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết của người chơi rơi xuống nước, trong nước hồ ở nhiệt độ này, người chơi chỉ có thể sống sót được vài phút.
Tàu y tế lơ lửng ở độ cao hai trăm mét, sẵn sàng vớt những người chơi bị loại bất cứ lúc nào.
Tống Diễn cõng Tống Dữ chạy ở vị trí cuối cùng trong nhóm sáu người, Tống Dữ ôm chặt cổ anh trai, tiếng băng vỡ ầm ầm đập vào tai, khiến tim cậu bé nảy thình thịch.
"A!" Một tiếng hét chói tai hòa cùng tiếng băng vỡ vang lên, người chơi phía sau Tống Dữ rơi xuống khe băng nứt.
Giây tiếp theo Tống Dữ cảm thấy phần áo sau lưng bị người ta dùng sức túm chặt, cậu bé và anh trai bị kéo ngã ngửa ra sau.
Khoảnh khắc nhận ra anh trai sẽ bị mình kéo xuống hồ nước, Tống Dữ vô thức buông bàn tay đang ôm cổ Tống Diễn ra.
Cậu bé còn chưa kịp hét lên một tiếng, đã rơi xuống hồ nước âm 60 độ lạnh thấu xương.
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
"Tiểu Dữ!"
...
Tiếng hét khản giọng của Tống Diễn vang vọng trên mặt băng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tùy Thất đột ngột dừng bước, ngay khoảnh khắc quay người lại thì thấy Tống Diễn không chút do dự nhảy xuống hồ băng, bơi về phía Tống Dữ đang vùng vẫy trong nước.
Cô nhấc chân chạy ngược lại, Tả Thần và Thẩm Úc cũng quay đầu chạy như bay về phía hai người rơi xuống nước.
"Anh Diễn, anh Tiểu Dữ!" Muội Bảo tuột xuống khỏi tay Tả Thần, ghé vào bên mép khe nứt băng, sốt ruột gọi, giọng nói non nớt mang theo chút nghẹn ngào.
Tùy Thất nằm bò trên mặt băng, lấy ra một cành thông dài từ Kho Hàng Tuỳ Thân, đưa đến bên cạnh Tống Diễn: "Anh Diễn nắm lấy, tôi kéo hai người lên."
Tống Diễn ôm Tống Dữ đã mất hết sức lực từ phía sau, đưa tay phải ra nắm chặt lấy cành thông. Anh ta cho rằng mình nắm rất chặt, nhưng thực ra ngón tay đã cứng đờ, nói là nắm còn không bằng nói là đặt lên trên.
Tay chân anh ta đã bị nước hồ lạnh cóng làm cho co rút, tứ chi không kiểm soát được run rẩy, quần áo cũng bị thấm đẫm nước, vải vóc nặng trịch và lạnh lẽo quấn lấy toàn thân, kéo người ta chìm xuống đáy hồ.
Tùy Thất quyết đoán lấy ra phi trảo: "Anh Thần, dùng dây xích thép của phi trảo quấn lấy cánh tay anh Diễn."
"Được."
Tả Thần nhận lấy, dây xích thép xoay hai vòng trong tay rồi gọn ghẽ ném ra, chính xác quấn lấy cánh tay phải của Tống Diễn.
Muội Bảo đưa tay nắm lấy dây xích thép, khom eo vững vàng kéo mạnh một cái, Tống Diễn và Tống Dữ lập tức được kéo lên.
Tùy Thất và Thẩm Úc đang chuẩn bị giúp đỡ ở bên cạnh, lặng lẽ thu bàn tay đang nắm lấy dây xích thép lại.
Tống Diễn được cứu lên, cả người cứng đờ, răng va vào nhau cầm cập.
Tống Dữ đã mất ý thức, mặt mày tím tái bất tỉnh trong n.g.ự.c Tống Diễn, quang não trên cổ tay đã ánh lên ánh sáng đỏ báo hiệu giá trị sinh mệnh cực thấp.
Năm phút nữa, Tống Dữ sẽ bị loại.
Tống Diễn nắm bàn tay lạnh lẽo cứng đờ của Tống Dữ, run giọng nói: "E là Tiểu Dữ không trụ nổi nữa rồi."
"Vẫn chưa đến lúc bỏ cuộc đâu." Giọng của Tùy Thất nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Cô lấy ra hai chiếc áo mưa có kiểu dáng quy định màu trắng bạc, khoác lên người hai anh em.
Là áo mưa Tinh Ngự nhận được từ lần rút thưởng trong "Vòng Quay Vật Tư Lớn".
【Người chơi mặc áo mưa này vào những ngày mưa và tuyết rơi, tốc độ giảm giá trị sinh mệnh có thể chậm lại 20%.】
Giá trị sinh mệnh đang giảm xuống nhanh chóng của Tống Dữ, vừa hay chậm lại.
Tùy Thất lại lấy lều ra, sáu người chui vào, hơi ấm bên trong vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Tả Thần và Thẩm Úc nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo ướt trên người hai anh em Tống Diễn, mặc áo mưa Tinh Ngự cho hai người, sau đó lại dùng chăn giữ nhiệt và chăn lông quấn lại.
Tùy Thất và Muội Bảo quay lưng lại với bọn họ, dùng bếp ga di động đun chút nước, để nguội đến nhiệt độ có thể uống được rồi bưng qua cho bọn họ uống.
Sắc mặt Tống Diễn dần hồng hào hơn, cơ thể cứng đờ cũng hồi phục lại.
Tống Dữ đang bất tỉnh cũng tỉnh lại, ánh sáng đỏ trên quang não không còn nhấp nháy nữa, cậu bé quấn mình trong tấm chăn lông mềm mại, uống từng ngụm nước nóng nhỏ.