Phòng họp yên lặng như tờ, hai mươi lăm học sinh, mỗi người chiếm một bàn, 90 phút căng não với bài thi.
Mạc Doãn cúi gằm mặt, bút chạy bon bon trên giấy tập trung giải đề.
Thi một môn đơn lẻ khác hẳn với thi tổng hợp. Môn Vật lý của cậu lúc lên voi lúc xuống chó, chưa từng có lần nào chạm được điểm tối đa. Trong trường cũng có vài người chuyên trị môn này còn mạnh hơn cậu.
Đề thi lần này khó hơn bài kiểm tra tháng, lòng bàn tay cậu bắt đầu rịn mồ hôi, cây bút trơn tuột suýt rơi khỏi tay. Mạc Doãn ngước lên nhìn phía trước.
Lý Tu ngồi trước cậu, sống lưng thẳng tắp, áo đồng phục bị tì lên bàn mà căng ra, cánh tay rộng rãi chiếm trọn không gian bàn, cây bút trên tay y lia lia như đang viết thư tình cho cả họ nhà Newton.
Hít một hơi thật sâu, Mạc Doãn cúi đầu tiếp tục làm bài.
"Rồi rồi, các em, hết giờ, đặt bút xuống, kiểm tra xem đã ghi tên chưa nhé." Giáo viên cười nói, "Thầy nghĩ mấy học sinh ưu tú như các em chắc không thể mắc lỗi sơ đẳng như vậy đâu ha."
Cả lớp bật cười, nhưng ai nấy đều liếc nhanh xuống góc bài kiểm tra cho chắc ăn.
Thầy giáo bước xuống thu bài từ đầu đến cuối. Đến lượt Mạc Doãn, cậu vô thức ngước nhìn xấp bài đã thu được trong tay thầy. Giấy nào cũng kín chữ, cậu nhìn mà tim đập thình thịch.
Bài được thu xong, thầy giáo ném lại một câu "Các em về lớp đi nhé" rồi rời khỏi phòng họp.
Ngay lập tức, không khí sôi động trở lại.
"Đề khó vãi, câu điện trở đầu tiên đã muốn bốc hơi não luôn rồi!"
"Ông làm xong hết chưa? Tôi còn cả đống bỏ trống đây này!"
Tiếng bàn tán râm ran khắp nơi.
Mạc Doãn lặng lẽ thu dọn giấy nháp và bút, đúng lúc đó có người chạy tới, vỗ vai người ngồi trước cậu.
"Lý Tu, ông tính ra kinh độ chênh lệch giữa A và B là bao nhiêu?"
"73°."
"Hỏng rồi, tôi ra 87°!"
"Hỏng gì mà hỏng, tôi cũng đâu chắc đúng."
"Thôi đừng có chơi trò giả ngu với tôi! Vậy h lớn nhất là bao nhiêu?"
"Tự xem đi."
Lý Tu đưa tờ giấy nháp cho người kia, sau đó liếc mắt ra phía sau.
Bốn mắt chạm nhau, ánh nhìn lập tức trốn tránh. Người nãy giờ lén lút hóng đối chiếu đáp án vội vã nhặt giấy bút, đứng phắt dậy, chuồn lẹ ra ngoài.
"Hình như tôi lại tính sai nữa rồi..." Cậu chàng kia vẫn lẩm bẩm.
Lý Tu nhìn theo bóng dáng đang chạy trốn như bị chó dí kia, khóe môi khẽ nhếch lên.
Buổi tự học buổi tối kết thúc, ngôi trường vốn yên ắng bỗng nhiên bừng tỉnh trong đêm muộn.
Suốt cả buổi, Mạc Doãn vùi đầu vào đống giấy nháp, tính toán, ước chừng điểm số, đoán xem mình có đủ điểm vào vòng trong hay không.
Chắc là được. Cậu cũng tính ra kinh độ chênh lệch của BA là 73° mà.
Khoác ba lô đi ra ngoài, chen chúc giữa dòng người đổ xuống cầu thang, cậu nép sát vào tường, đầu óc vẫn đang quẩn quanh với câu cuối cùng về khoảng cách hạt nguyên tử va vào màn hình tiếp nhận—cái d sau cùng có phải chia cho 2 không nhỉ?
Mạc Doãn chưa từng kiểm tra đáp án với ai.
Cậu không thích kết bạn, cũng chẳng dư dả thời gian hay sức lực cho chuyện đó.
Trong mắt cậu, tất cả mọi người đều là đối thủ cạnh tranh. Cuộc thi này giống như vạn quân tranh nhau qua một cây cầu độc mộc, ai ngã cứ ngã, miễn cậu là người duy nhất qua được là đủ. Trước mặt sẽ là con đường rộng lớn, toàn bộ cảnh đẹp đều thuộc về một mình cậu.
Trạm xe buýt không có quá nhiều người chờ.
Phần lớn học sinh trường này đều ở ký túc, một số ít thì thuê căn hộ gần đó. Còn như cậu, từ ngoại ô chạy sang ngoại ô học, đếm trên đầu ngón tay.
Nếu không có gì trục trặc, tháng sau cậu có thể xin vào ký túc xá rồi. Trường chắc sẽ miễn phí cho cậu thôi.
Đeo tai nghe vào, Mạc Doãn ngồi trên xe buýt, bật app luyện nghe tiếng Anh.
Từ sau hôm cậu dắt Chu Nhận về nhà, gã kia không hề xuất hiện trước mặt cậu lần nào nữa.
Một kẻ chỉ ham sắc mà thôi, có cần phải mạo hiểm đến thế không? Dù sao cậu cũng chẳng phải tiên nữ giáng trần, đáng để gã đánh cược hay gì.
Ý nghĩ tiếp tục "vòi tiền" từ Chu Nhận chợt lóe lên trong đầu, nhưng không hiểu sao, cậu lại thấy phản cảm với chính mình.
Bán thân và bán linh hồn, rốt cuộc ranh giới nằm ở đâu? Hai cái đó có gì khác nhau không?
Chắc sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cậu sẽ không cần phải ép bản thân làm những chuyện mình không muốn nữa.
Xe buýt lắc lư chạy về phía trước, Mạc Doãn tựa trán vào cửa kính, ánh đèn đường lướt qua, hắt lên gương mặt trầm mặc.
Hôm nay xe ít khách nên cậu đã mua vé.
Thầy giáo chấm bài nhanh như chớp, sáng sớm hôm sau Mạc Doãn đến trường thì bài kiểm tra đã phát xong rồi. Những lỗi sai gần như trùng khớp với những gì cậu đoán trước đó, chỉ là không biết tình hình của người khác thế nào.
"Xin mời các học sinh lớp 12 thực nghiệm (1): Lý Tu, Trương Khải Nguyên, Tống Tử Di. Lớp 12 thực nghiệm (2): Mạc Doãn..."
Phần sau của thông báo, Mạc Doãn không thèm nghe tiếp. Khóe môi cậu giật giật, cố nặn ra một nụ cười méo xệch, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Có người gọi cậu từ phía sau: "Mạc Doãn——"
Cậu ngoảnh lại, là một bạn học khá lạ mặt.
"Đi chung không?" Chung Gia Minh bước lên trước, nhưng Mạc Doãn đã quay mặt đi thẳng ra cửa lớp.
Lương Kiến Hào ở phía sau cười quái đản: "Hoàng tử vật lý à, nhiệt tình bám đuôi mà bị cho ăn bơ kìa!"
Chung Gia Minh quay đầu lườm hắn: "Đừng có giở giọng chua loét ra như thế!"
"Cút đi, ai mà thèm chua. Mau đuổi theo đi," Lương Kiến Hào đá nhẹ vào ghế cậu, "Cố mà học hành chăm chỉ vào, đừng làm mất mặt bố cậu."
"Cút x100——"
Chung Gia Minh bước ra khỏi lớp, thấy bóng lưng phía trước, ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Mạc Doãn không nói gì, cậu cũng im lặng đi bên cạnh. Ở phía trước, ba người lớp thực nghiệm (1) đang vừa đi vừa trò chuyện rôm rả.
Lý Tu đi ở mép ngoài, cao đến nỗi gần như chạm khung cửa. Mắt y cười tít lại, có vẻ như đã phát hiện ra ánh mắt của Chung Gia Minh nên quay đầu nhìn một cái.
Chung Gia Minh cũng cười, Lý Tu giơ tay vẫy chào cậu ta một cái, xem như chào hỏi. Chung Gia Minh cũng giơ tay lên đáp lại.
Học sinh giỏi trong trường thực ra đều quen biết nhau, nhiều người hồi cấp hai còn học chung nữa. Chung Gia Minh và Lý Tu từng học cùng trường cấp hai nhưng khác lớp, hơn nữa, cha hai người còn là đồng nghiệp của nhau.
Chung Gia Minh thở dài nhẹ nhõm.
Con nhà người ta—một trong những nguồn áp lực chính của cuộc đời cậu ta.
Cậu ta quay sang nhìn Mạc Doãn bên cạnh.
Mạc Doãn cũng rất giỏi, nhưng lại không tạo ra áp lực cho cậu ta, ngược lại còn khiến cậu ta thấy có động lực hơn. Đặc biệt là từ sau khi Mạc Doãn vào lớp thực nghiệm, cậu ta luôn muốn kết bạn với cậu.
Có thể vì điều kiện gia đình, tính cách của Mạc Doãn trầm lặng hơn, điều này lại khiến Chung Gia Minh thấy có chút đồng cảm, càng thôi thúc cậu ta muốn nhanh chóng làm thân với cậu.
Bảy học sinh tiến vào phòng giáo viên Vật lý để báo danh.
Thầy giáo Vật lý trước tiên chúc mừng bọn họ đã giành được suất đề cử tham gia kỳ thi học sinh giỏi cấp trường. Thầy đặc biệt liếc nhìn Mạc Doãn một cái, cậu có vẻ hơi căng thẳng, khẽ gật đầu đáp lại.
"Ý của nhà trường là dù ôn thi học sinh giỏi cũng không được lơ là việc học chính khóa. Vì vậy, bắt đầu từ tuần sau, các em sẽ phải hy sinh giờ nghỉ trưa, tiết học phụ, cả giờ tự học buổi tối. Ngay cả ngày nghỉ cũng phải đến trường tập huấn. Các em thấy ổn không?"
"Ổn ạ."
"Rất tốt. Đây là kho đề, mỗi người một quyển."
Thầy chỉ vào chồng sách trên bàn.
Chung Gia Minh cầm lấy hai quyển, đưa một quyển cho Mạc Doãn. Cậu do dự một chút rồi nhận lấy, không nói gì.
Bảy người rời khỏi văn phòng. Ngoại trừ Mạc Doãn và Chung Gia Minh, những người còn lại đều cười nói vui vẻ.
Mạc Doãn vừa đi vừa lật giở kho đề, ánh mắt và biểu cảm tập trung đến mức như thể thế giới xung quanh chẳng còn tồn tại. Chung Gia Minh nhìn cậu, không nhịn được mà bật cười.
Về đến lớp, Mạc Doãn lập tức viết tên mình lên bìa sách, sau đó sốt sắng mở ra xem ngay.
Cậu không muốn bị tụt lại trong đợt tập huấn này, nhất định phải đứng đầu.
"Lấy cái gì đấy? Đưa tôi xem với." Lương Kiến Hào kéo tay áo Chung Gia Minh.
Chung Gia Minh giật lại áo: "Cậu có đọc cũng chả hiểu đâu." Nói rồi, cậu ta lấy hết can đảm đứng dậy, tiến đến gần Mạc Doãn.
"Mạc Doãn."
Người đang vùi đầu nghiên cứu đề ngẩng lên.
"Tờ đề hôm qua ấy, thầy không phát đáp án. Câu cuối cùng, cậu làm đúng không?"
Mạc Doãn đặt tay lên sách, lông mi cụp xuống: "Không làm."
Giọng điệu cứng nhắc, rõ ràng là không muốn tiếp tục nói chuyện với Chung Gia Minh.
Nhưng cậu ta chưa chịu bỏ cuộc: "Thế mình cùng đi hỏi thầy nhé?"
"Không đi."
Chung Gia Minh cúi đầu, lúng túng nói: "Vậy... nếu tớ hỏi được thì sẽ chỉ cho cậu nhé?"
Mạc Doãn hoàn toàn ngó lơ cậu, quay mặt vào sách, còn giơ tay chắn ngang như bức tường, làm rõ đến mức không thể rõ hơn.
Lương Kiến Hào ngồi phía sau cười đến co giật. Đợi Chung Gia Minh lủi thủi quay về, cậu ta vừa cười vừa vỗ vai bạn:
"Sao, tôi nói có sai đâu?"
Chung Gia Minh im lặng.
"Mặc Vũ Phàm học chung lớp với nó từ năm lớp 10, bảo đảm chính hiệu 'tảng băng di động' luôn. Mày tưởng học sinh nghèo thì sẽ tự ti, cần người an ủi hả? Sai rồi. Nó không coi ai ra gì đâu, chẳng buồn nói chuyện với ai hết. Cậu thấy chưa, hồi nãy nó còn dùng tay che bài tập đúng không? Xì, nó cứ như vậy đấy, sợ người khác chôm mất điểm của nó vậy. Cậu không thấy trên mặt nó viết hẳn một dòng chữ à?"
Thấy Chung Gia Minh vẫn im ru, Lương Kiến Hào lấy bút vẽ chữ lên không trung trước mặt cậu ta:
"Mời tránh xa ông đây ra."
Chung Gia Minh lườm cậu ta:
"Cuối sách bài tập có đáp án sẵn rồi, nó che hay không thì có khác gì nhau đâu?"
"Chính là vấn đề nằm ở đó! Có đáp án hay không thì nó vẫn che. Dù thầy có giảng thì nó cũng không thèm nói. Cực kỳ keo kiệt luôn, thực sự nhỏ mọn. Người ta nói 'đất nghèo sinh giặc' là có lý do đấy. Mày không tin à? Nó còn trốn vé xe buýt nữa kìa! Tao thề Mặc Vũ Phàm không tự nhiên dựng chuyện đâu. Mày đúng là không biết nhìn người."
Bị bạn thân xỉ vả một tràng, Chung Gia Minh nhìn lại Mạc Doãn ở phía trước, lần này không cãi lại nữa.
*
Trước giờ thể dục buổi chiều, Mạc Doãn là người đầu tiên lao ra khỏi lớp. Cậu muốn xin thầy thể dục cho nghỉ để ở lại lớp luyện đề.
"Hôm nay là ngày thể thao đấy." Lương Kiến Hào vừa giơ cao chân vừa vỗ đùi bôm bốp. "Nhanh lên, chậm là mất chỗ ngon đó!"
"Cậu đi trước đi." Chung Gia Minh một chân đạp lên ghế, cúi xuống buộc lại dây giày.
Lớp học nhanh chóng trống không.
Chung Gia Minh lặng lẽ đi đến bàn đầu, nhìn đống sách và đề thi chất cao ngất ngưởng. Giữa quyển sách Vật lý có kẹp một tờ đề trắng. Cậu ta nhẹ nhàng rút tờ đề ra, có chút cảm giác như đang làm chuyện xấu. Một tay cầm đề, một tay canh cửa lớp, lật ra xem... ánh mắt dừng lại ở một dấu tích to đùng ở cuối trang.
*
Nhưng mà... Thầy thể dục không cho Mạc Doãn nghỉ.
"Trường báo nghỉ thì tôi mới cho nghỉ. Còn không thì em vẫn phải học thể dục. Nhà nước quy định rõ ràng, mỗi tuần ít nhất hai tiết, không thể bỏ được."
Thầy vừa nói vừa vươn tay duỗi người:
"Ngày nào cũng ngồi lì trong lớp học không thấy mệt hả? Vận động đi, học hành cũng phải có lúc thư giãn chứ."
Mạc Doãn hết cách, đành đứng qua một bên, chờ lớp mình tập hợp.
Mãi đến khi đông người hơn, cậu mới để ý thấy hôm nay là ngày thể thao với các môn bóng. Cậu lập tức vui vẻ trở lại. Đợi đến khi mọi người bắt đầu chơi, cậu sẽ lẻn mất.
"Ở đây nè——"
Lương Kiến Hào vẫy tay gọi, Chung Gia Minh chạy lúp xúp lại, trông như mất hồn lạc phách.
"Sao thế?" Lương Kiến Hào vừa đập bóng vừa hất cằm về phía góc sân, trêu chọc: "Phát huy tình thương đi, gọi người ta qua chơi chung?"
Chung Gia Minh lườm cậu ta một cái, bất lực nhưng cũng có chút cam chịu:
"Thôi đừng nói nữa."
Lương Kiến Hào cười cười:
"Ơ kìa? Nghĩ thông rồi à? Không làm đại sứ thiện nguyện nữa hả?"
Chung Gia Minh vỗ vào quả bóng của cậu ta:
"Đánh bóng đi."
Trên sân, các nhóm đã bắt đầu vào trận, tiếng hò hét rộn ràng. Trong khi đó, Mạc Doãn đứng ở rìa đám đông, đợi thầy không chú ý liền lặng lẽ chuồn đi.
Sân thể dục cách khu dạy học một đoạn khá xa. Cậu quyết định đi đường tắt, băng qua cây cầu trên tầng hai của tòa thực nghiệm. Hôm nay là tiết thể dục chung của khối 12, ai cũng đang tập trung trên sân hoặc trong nhà thi đấu, chỉ có cậu lặng lẽ quay về học. Cậu không muốn thua kém bất kỳ ai nữa.
Tòa thực nghiệm rất yên tĩnh.
Lên đến tầng hai, Mạc Doãn bỗng dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên.
Thi đấu không chỉ có lý thuyết mà còn cả thực hành.
Trường có hai tiết thí nghiệm mỗi tuần, mỗi tiết bốn mươi phút, thầy giảng hết mười phút, bốn người một nhóm, thời gian được thực hành thực tế chẳng có bao nhiêu.
Tầng năm vắng vẻ, hành lang tối om, chỉ có một khung cửa sổ cuối hành lang hắt vào luồng ánh sáng mạnh như một quả cầu lửa khổng lồ.
Mạc Doãn áp hai tay lên cửa phòng thí nghiệm, hé mắt nhìn vào trong.
Bàn thí nghiệm được lau sạch bóng, thiết bị sắp xếp ngay ngắn.
Sau này chắc chắn sẽ có huấn luyện tập trung ở đây.
Nhưng nếu luyện chung, cậu không thể thắng bọn họ được. Họ đã học nhiều hơn cậu từ cấp hai rồi, điều này cậu đã nhận ra ngay từ khi vào trường.
Muốn lẻn vào quá...
Mũi cậu gần như dán sát vào ô kính trên cửa, nhìn chăm chú... rồi bỗng từ mặt kính phản chiếu lại hình ảnh của chính cậu, đồng phục xếp chồng lên nhau...
Mạc Doãn giật mình quay phắt lại.
Phía sau cậu là một nam sinh cao hơn cậu nửa cái đầu, đang nhìn xuống với ánh mắt thú vị.
Tay trái y khẽ nâng lên, một chùm chìa khóa lắc lư trên ngón áp út.
"Muốn lẻn vào hả?" – Lý Tu nhếch môi.
o8/o2/2o25