"Tránh ra."
Mạc Doãn buông tay xuống, bình tĩnh dịch sang một bên.
Lý Tu mở khóa cửa phòng thí nghiệm, sau khi vào trong, y tiếp tục mở khóa tủ dưới bàn thao tác.
Mạc Doãn tựa lưng vào bức tường cạnh cửa phòng thí nghiệm, đầu nghiêng vào trong nhìn. Tất cả động tác và biểu cảm của Lý Tu đều quang minh chính đại, hẳn là do thầy giáo bảo y đến, có vẻ như đang kiểm tra thiết bị.
Trong lòng như bị nhỏ độc dược, ngón tay giấu sau lưng khẽ co lại, Mạc Doãn nhìn người đang thoăn thoắt di chuyển trong phòng thí nghiệm, không rõ là ghen tị hay cảm xúc nào khác, nhưng cậu rất mong lúc này phòng thí nghiệm phát nổ, thổi bay Lý Tu thành từng mảnh.
Nhưng phòng thí nghiệm không phát nổ, thậm chí không có chút vấn đề gì. Lý Tu lần lượt khóa lại từng dãy tủ, khi khóa đến hàng tủ phía trước, y ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng thí nghiệm.
Lần này Mạc Doãn không né tránh ánh mắt, lạnh lùng nhìn thẳng vào đó.
Vì vừa nãy Lý Tu nói cậu muốn lẻn vào, dù đúng là cậu có nghĩ vậy thật, nhưng Lý Tu nói ra lại là suy đoán vô căn cứ, rất bất lịch sự. Nếu là người khác, có lẽ Mạc Doãn sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cậu không thích lãng phí sức lực vào mấy chuyện đấu khẩu. Nhưng đối tượng là Lý Tu, cậu lại cảm thấy cần phải đáp trả.
Lý Tu ngồi xổm sau bàn thao tác, dù ở tư thế này, chiều cao của y vẫn tạo cảm giác áp lực. Y nói: "Muốn vào không?"
Mạc Doãn khựng lại một chút, cậu không bộc lộ sự sốt ruột vì bị nói trúng suy nghĩ, mà thản nhiên đáp: "Không được phép vào phòng thí nghiệm mà chưa có sự cho phép là hành vi vi phạm quy định."
Lý Tu bật cười, nụ cười của y khiến Mạc Doãn cảm thấy rất khó chịu.
"Thầy Tiền bảo tôi đến kiểm tra thiết bị." Lý Tu giơ tay lên, chìa khóa lướt qua ngón tay, phát ra âm thanh trong trẻo. "Muốn vào không? Không vào thì tôi khóa cửa đây."
Mạc Doãn rất do dự, cậu muốn vào, nhưng lại không muốn là do Lý Tu cho phép. Ai cũng được, chỉ cần không phải Lý Tu.
Thấy cậu không trả lời, Lý Tu liền đóng tủ lại rồi khóa.
Động tác khóa cửa của y rất cẩn thận, cũng rất chậm. Chìa khóa xoay trong ổ, những chiếc còn lại va vào nhau kêu loảng xoảng.
Mạc Doãn không muốn nhìn tiếp nữa, cậu xoay người đi về phía cầu thang, xuống lầu, băng qua cầu vượt quay lại lớp học.
Trong lớp không có ai, Mạc Doãn ngồi xuống chỗ của mình, mở tài liệu bài tập ra, cầm bút bấm hai cái, sắc mặt dần trở nên u ám.
Cậu sẽ không thua y.
Cho dù y đi trước cậu rất xa, cho dù điều kiện của y tốt hơn cậu về mọi mặt, cậu vẫn sẽ vượt qua y.
Ngón tay siết chặt cây bút, thần kinh có chút căng thẳng. Mạc Doãn biết đây là dấu hiệu của áp lực quá lớn.
Hôm qua khi thu bài kiểm tra, cậu cứ dán mắt vào bài thi của Lý Tu mà thầy giáo thu lên. Khi đó, Lý Tu dường như đã quay đầu nhìn cậu, mà cũng có thể không, cậu không chắc.
Với bất kỳ bạn học nào, Mạc Doãn gần như không có bất kỳ cảm xúc cá nhân nào.
Vì bọn họ không cùng một thế giới với cậu.
Cho dù sau này có nổi danh chăng nữa, cậu cũng chẳng bao giờ hợp cạ với bọn họ. Bọn họ vĩnh viễn không thể thật sự hiểu cậu.
Như cái tên Chung Gia Minh vừa nói chuyện với cậu hôm nay, trong ánh mắt cậu ta lộ rõ sự thương hại không che giấu nổi. Cậu ta chắc chắn nghĩ cậu đáng thương lắm—gia cảnh thì tệ, quan hệ xã hội thì kém, chỉ biết vùi đầu vào học như cái máy. Cậu ta còn tự coi mình là đấng cứu thế, ban phát sự quan tâm như thể làm từ thiện. Cảm giác đó chắc là vĩ đại lắm nhỉ?
Nhưng cậu không quan tâm bọn họ nghĩ gì, cũng chẳng rảnh để chiều theo mong đợi của họ mà biến thành một kẻ đáng thương, chỉ cần được quan tâm một chút là cảm kích đến rớt nước mắt.
Thật ra, những kẻ đáng thương chính là bọn họ.
Mạc Doãn dám chắc rằng nếu có ai đó rơi vào hoàn cảnh của cậu, họ nhất định sẽ sống khổ sở gấp trăm lần. Chỉ riêng việc từ một ngôi trường cấp hai bèo bọt mà đỗ vào trường này đã là một kỳ tích rồi.
Nghĩ đến đây, cậu lại thấy tự tin hơn. Nếu cậu đã tạo ra được một kỳ tích, thì tại sao không thể tạo ra kỳ tích thứ hai?
Còn về Lý Tu... Cứ để y kênh kiệu, vênh váo, coi thường cậu đi. Đợi đến ngày cậu vượt mặt y, xem thử y còn cười nổi nữa không.
Khóe môi Mạc Doãn nhếch lên. Cậu khẽ bặm môi, tưởng tượng cảnh Lý Tu phát hiện danh hiệu toàn trường số một mà y giữ suốt hai năm đã bị cậu hớt tay trên. Chỉ nghĩ thôi mà nụ cười trên mặt cậu ngọt lịm như vừa ăn mật.
*
Sau giờ tự học buổi tối, Mạc Doãn ra trạm xe buýt. Hai bên đường trước cổng trường đỗ đầy xe. Mai là ngày nghỉ, trường chỉ cho nghỉ hai tuần một ngày. Giáo viên vật lý đã báo trước là mai cả lớp phải đến văn phòng tập trung.
Một chiếc xe màu đen từ ven đường chạy ra. Mạc Doãn thấy Lý Tu bước đến đó, vô thức dừng chân. Cậu có thị lực rất tốt—người lái xe hôm nay không phải ông bố mặc vest mà cậu từng thấy ở khách sạn lần trước. Mà là một gã trung niên hói đầu có vẻ hơi... đáng ngờ.
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Mạc Doãn: Biết đâu cái danh "gia đình ngoại giao" gì đó chỉ là chém gió. Chẳng khéo Lý Tu bị ông chú này bao nuôi cũng nên.
Nhưng... không thể nào.
Cậu tận mắt thấy rồi mà. Cha Lý Tu cao ráo, mặc vest phẳng phiu, mẹ thì xinh đẹp thanh lịch, mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn trang nhã. Nhìn kiểu gì cũng là một gia đình chuẩn mẫu mực.
"Tiểu Tu," bác tài nhìn y qua gương chiếu hậu, cười hớn hở, "Cháu thật sự muốn đăng ký nội trú à?"
"Cấp ba căng thẳng lắm, ở nội trú tiện hơn."
Lý Tu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trạm xe buýt có rất nhiều người đứng đợi. Phía trước, một bóng dáng gầy gò cúi đầu, mượn ánh đèn đường để đọc sách.
Lý Tu cong môi cười, nhớ lại cảnh người nào đó ban ngày còn nghiêm túc tuyên bố: "Không được phép vào phòng thí nghiệm nếu chưa có sự cho phép, đó là hành vi vi phạm quy định."
"Chú Trần, dừng xe chút."
"Hả?"
Chân bác tài còn nhanh hơn miệng, lập tức đạp phanh.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tấp vào lề chút đi."
Không hỏi thêm, bác tài nhanh chóng đánh lái, đỗ xe sát vào lề đường.
Lý Tu tựa vào cửa sổ, nghiêng người nhìn ra ngoài. Bác tài cũng hóng theo, nhưng chỉ thấy xe buýt vừa đến, đám đông lập tức ùa lên như ong vỡ tổ.
Khi xe buýt tới, Mạc Doãn gập sách lại, cầm trên tay, lẫn vào dòng người chen chúc lên xe. Hôm nay là ngày nghỉ, học sinh đi xe nhiều hơn bình thường. Cậu cúi đầu, vai va phải người khác, người phía trước quay lại nhìn cậu một cái, nhưng cậu chẳng thèm để ý, tiếp tục len vào trong.
Ngón tay cậu kẹp vào giữa trang sách. Phía trước, máy quẹt thẻ vang lên một tiếng "tít", Mạc Doãn nhanh chóng lướt quyển sách qua trên đó, che chắn động tác một cách vô cùng tự nhiên.
Một tiếng cười khẩy vang lên.
Mạc Doãn vẫn cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy.
Chậc, có vẻ như trò đi xe chùa của cậu bị bắt quả tang rồi.
Ánh mắt vừa kinh ngạc vừa khinh thường từ đâu đó bắn thẳng vào cậu, chính xác như tia laser.
Nhưng mà, làm chuyện này thì phải chấp nhận bị phát hiện thôi. Nếu sợ bị người ta biết thì ngay từ đầu đã không nên làm. Nhưng biết rồi thì sao nào? Cùng lắm là bị châm chọc vài câu, không sao cả. Cậu không quan tâm.
Dù gì thì phương tiện công cộng cũng do nhà nước trợ giá mà. Cậu thiếu hai đồng, xe buýt vẫn chạy bon bon thôi, có ai chết đâu. Nhưng hai đồng này đủ giúp cậu có một bữa sáng no bụng. Xét về hiệu suất sử dụng, rõ ràng là tiêu vào cậu còn có ích hơn là ném vào thùng tiền trên xe.
Thế nên, cậu chẳng hề thấy xấu hổ, đường hoàng chiếm một chỗ cạnh cửa sổ, mở sách tiếp tục đọc.
Bên cạnh có người đang đứng, tay nắm vào tay vịn, che mất ánh sáng trên đầu cậu.
Mạc Doãn ngước lên, thấy một cậu trai mặt đầy mụn.
Tên đó nhếch môi, có vẻ như đang cười nhạo cậu.
Mạc Doãn lặng lẽ nghiêng người, mượn ánh sáng bên ngoài tiếp tục đọc sách.
Cậu bỗng nhớ lại lúc ở phòng thí nghiệm ban ngày, Lý Tu cũng cười với cậu. Mặc dù nụ cười đó làm cậu phát bực, nhưng so với nụ cười của cái tên nhiều mụn này thì... có vẻ vẫn dễ chịu hơn chút xíu.
"Đi thôi."
Xe buýt lăn bánh, Lý Tu cũng nói với tài xế.
Chiếc xe đen khởi động, nhanh chóng đuổi kịp xe buýt, rồi vượt qua nó.
Trong khoảnh khắc xe chạy song song, bóng dáng ai đó đang tựa cửa sổ đọc sách lướt qua tầm mắt của Lý Tu.
Thì ra tin đồn không oan cho cậu ta—cậu ta đúng là trốn vé thật.
*
Trong phòng chỉ có một mình, không gian yên tĩnh hẳn, cũng bớt đi bao nhiêu chuyện phiền phức.
Mạc Doãn ra hành lang, đến bồn nước công cộng hứng nước rồi quay lại phòng lau người. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu thưởng cho mình một bát mì ly nóng hổi, ăn xong nằm phịch xuống giường, cảm thấy cực kỳ mãn nguyện.
Mọi thứ đều đang đi theo hướng tốt đẹp.
Ngày mai là buổi tập huấn của trường, cậu nhất định phải thể hiện thật xuất sắc. Năm ngoái đột ngột rút khỏi đội đã khiến ấn tượng của thầy cô về cậu không được tốt, hôm nay thầy lại sai Lý Tu đi kiểm tra phòng thí nghiệm, chắc là để chuẩn bị cho buổi tập huấn ngày mai. Mà kỹ năng thực hành thí nghiệm của cậu không được tốt lắm, lỡ đâu để lộ sơ hở thì sao?
Mạc Doãn giơ tay lên, chăm chú nhìn lòng bàn tay trong bóng tối. Nhìn một lúc, cậu lật người sang bên.
Tấm rèm ngăn giữa hai chiếc giường vẫn chưa tháo xuống.
Phòng tối om, chẳng thấy gì cả.
Chờ đến khi chuyển vào ký túc xá của trường, cậu có thể trả phòng này đi.
Tiền thuê phòng vốn đóng từng tháng một, tính ra còn mười hai ngày nữa. Số tiền thuê còn lại chắc phải đòi lại từ chủ nhà, mà chủ nhà chắc chắn không chịu đâu. Phải nghĩ cách mới được.
Cứ như vậy, Mạc Doãn dần chìm vào giấc ngủ, hôm nay căn phòng này có mùi bò kho, rất thơm.
Chuông báo thức vừa kêu, Mạc Doãn bật dậy ngay lập tức, rửa mặt, ăn sáng, tinh thần phấn chấn.
Khi đi đến bồn rửa tay, cậu gặp hàng xóm phòng bên. Người này thấy cậu vui vẻ như vậy, bỗng cảm thấy hơi rờn rợn. Hắn vẫn chưa quên cảnh mấy ngày trước, xe của viện tâm thần đỗ trước cửa, lôi ông bố của hai cha con phòng bên đi mất.
Lúc đó, người đàn ông đó kêu gào khủng khiếp, trên người không một mảnh vải, tay chân giãy giụa như điên.
Không đúng, đã bị viện tâm thần bắt đi, thì chín phần mười là có bệnh thật.
Mà trước đây hắn lại không hề nhận ra! Vẫn nghĩ người kia chỉ là kiểu người trầm tính, ít nói, ai dè lại là hàng chính hãng luôn...
Thằng nhóc kia trông thì sáng dạ, nhưng tính cách cũng kỳ quặc y như bố nó, không biết có phải di truyền hay không nữa...
Mạc Doãn nhận ra ánh mắt dò xét của gã hàng xóm, nhưng như mọi khi, cậu chẳng thèm bận tâm.
Hôm nay trời đẹp, hơi nóng một chút, Mạc Doãn rất thích, cậu không sợ nóng.
Xe buýt đến trường, Mạc Doãn bước xuống, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tòa tháp gần cổng trường.
Mới 7 giờ 37.
Giáo viên hẹn tập trung lúc 8 giờ 30, cố tình để đám học sinh khối 12 đáng thương có thể ngủ thêm một chút trong ngày nghỉ hiếm hoi này.
Mạc Doãn khoác ba lô, bước vào trường, hướng về phía phòng họp.
Cửa phòng họp vẫn chưa mở. Mạc Doãn dựa vào tường đọc sách, trong lòng cảm thấy thư thái và bình tĩnh. Chỉ có điều, ngón tay hơi tê, trong lòng cũng có một chút căng thẳng, sợ lát nữa làm thí nghiệm không tốt.
Bảy người, không biết sẽ chia nhóm thế nào. Hai người một nhóm hay ba người một nhóm, kiểu gì cũng dư ra một người. Thôi thì cứ để cậu dư ra cũng được, cậu chẳng muốn hợp tác với ai, tự mình làm một mình là tốt nhất.
Giảng đường im ắng, Mạc Doãn lặng lẽ đọc sách, khoảng thời gian chỉ có một mình thế này khiến cậu cảm thấy vô cùng yên bình.
Thời gian cứ thế trôi qua, cậu chắc chắn rằng bản thân đã luyện đề nhanh hơn đám kia rất nhiều. Nghĩ đến đó, cậu càng có động lực học tiếp. Mà đến giờ vẫn chưa ai đến, chứng tỏ cậu đã bỏ xa họ không chỉ một chút! Họ muốn ngủ thêm cũng được thôi, còn cậu thì không.
Đang làm một bài về thao tác thí nghiệm, điện thoại trong túi bỗng rung.
Rung một cái, rồi rất nhanh lại rung tiếp, nhịp rung rất đều đặn.
Có người gọi cho cậu.
Mạc Doãn khựng lại, cả người cứng đờ trong giây lát.
Thông thường, sẽ không có ai gọi cho cậu cả. Cậu không có bạn bè, cũng rất hiếm khi trao đổi số điện thoại với ai. Người có số cậu mà còn mặt dày quấy rầy chắc chỉ có Chu Nhận thôi, nhưng mấy hôm trước hắn đã bị cậu dọa chạy mất dép, hồn bay phách lạc, không dám ngoái đầu lại. Thế thì còn ai gọi nữa chứ?
Mạc Doãn rút điện thoại ra.
Số điện thoại hiện lên đúng như cậu đã đoán.
Cậu không muốn nghe máy. Mắt cứ dán chặt vào màn hình, điện thoại vẫn rung không ngừng.
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên.
Mạc Doãn đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn.
Chung Gia Minh cũng đến rồi.
Cậu nhét điện thoại trở lại túi, tiếng rung cuối cùng cũng dừng lại.
Chung Gia Minh nhìn thấy Mạc Doãn, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn không chào hỏi, cũng không tiến lại gần mà chỉ đứng từ xa, chống tay lên lan can hành lang.
Mạc Doãn cúi đầu tiếp tục đọc sách, nhưng đột nhiên cảm giác như chữ trên sách đang nhảy múa trước mắt. Cậu không tài nào tập trung được, thái dương căng cứng, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.
Điện thoại lại rung lên, lần này chỉ rung một cái.
Chắc là gọi không được, nên nhắn tin rồi.
Mạc Doãn mặc kệ.
Có thể có chuyện gì được chứ? Đến bước này rồi thì đâu còn liên quan gì đến cậu nữa? Cậu đã thoát khỏi chuyện đó rồi.
Tâm trạng dần ổn định lại.
Dưới lầu có tiếng nói chuyện vang lên, Mạc Doãn cúi xuống nhìn. Các học sinh khác và giáo viên đã đến.
"Buổi hôm nay chủ yếu là hướng dẫn thực hành một số thao tác thí nghiệm."
Giáo viên vật lý đi trước dẫn đường, Mạc Doãn lặng lẽ đi giữa đoàn người, vẫn không hề xem điện thoại.
Vào đến phòng thí nghiệm, giáo viên nói về việc chia nhóm:
"Chỗ thao tác của các em đủ dùng. Vậy thế này nhé, cứ hai người một nhóm, được không?"
Đương nhiên chẳng ai phản đối.
Thầy giáo tiếp tục: "Nhưng lần này số lượng lẻ, có một người phải làm một mình, hoặc lập một nhóm ba người. Các em tự chia đi, thầy không can thiệp."
Nói rồi, để thể hiện sự không can thiệp của mình, thầy lập tức rời khỏi phòng thí nghiệm.
"Bọn mình cùng nhóm nhé?"
Trương Khải Nguyên huých vai Lý Tu. Lý Tu nhìn về phía trước, nơi có một người đứng lẻ loi.
Các bạn cùng lớp đều đã đi tìm nhóm, chỉ còn mỗi người này đứng đó, cúi gằm mặt, khiến người khác không nhìn rõ biểu cảm.
Nhưng biết đâu, có khi đang cười trộm cũng nên.
Lý Tu nhớ lại vẻ mặt đầy mong chờ của Mạc Doãn trước cửa phòng thí nghiệm hôm qua, liền nói với Trương Khải Nguyên: "Cậu qua nhóm với Tống Tử Di đi."
Chung Gia Minh lập tức tìm học sinh lớp khác để lập nhóm, hành động vô cùng dứt khoát, kiên quyết. Vừa thấy giáo viên đóng cửa là cậu liền đi thẳng về hướng ngược lại với Mạc Doãn, động tác vô cùng rõ ràng. Vừa rủ người khác vào nhóm, cậu vừa liếc mắt về phía Mạc Doãn, cố ý để cậu ta biết rằng mình vừa đánh mất một cơ hội tuyệt vời để kết bạn.
Quả nhiên, chẳng ai thèm để ý đến Mạc Doãn.
Chung Gia Minh cảm thấy vừa hả dạ lại có chút mềm lòng. Cậu đang lưỡng lự không biết có nên cho Mạc Doãn thêm một cơ hội nữa không, thì đột nhiên thấy Lý Tu bước tới.
"Chúng ta cùng nhóm đi."
Mạc Doãn đang thả hồn trên mây, nghe Lý Tu nói mà không nhận ra là đang nói với mình. Đến khi hoàn hồn, cậu quay phắt lại, trừng mắt nhìn.
Lý Tu điềm nhiên nói: "Lớp tôi có ba người, tôi bị dư ra."
"Vậy cậu đi tìm nhóm khác đi." Mạc Doãn lạnh lùng quay mặt đi. "Tôi làm một mình cũng được."
"Làm thí nghiệm một mình, có lúc sai cũng không biết, chỉ chờ giáo viên nhắc nhở thôi."
Mạc Doãn nhíu mày. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nhỡ lát nữa làm sai liên tục, giáo viên lại có ấn tượng xấu với cậu thì sao?
"Tôi làm thí nghiệm vật lý rất thường xuyên." Lý Tu nói. "Cùng nhau trao đổi nhé?"
Ngón tay Mạc Doãn khẽ co lại trên bàn thao tác. Dù không muốn thừa nhận, nhưng xét về khoản này, Lý Tu đúng là giỏi hơn cậu thật. Không sao, cứ học hết cách làm của y là được.
"Được thôi." Mạc Doãn ngước lên nhìn Lý Tu, nghiêm túc nói: "Chia đôi thời gian thao tác, cậu trước, tôi sau. Phải bấm giờ đấy." Cậu tính toán rõ ràng, không chút ngại ngần mà phơi bày suy nghĩ so đo nhỏ nhặt của mình.
Lý Tu bật cười, gật đầu: "Được thôi."
Mạc Doãn cũng gật đầu.
"Cậu là kiểu người rất coi trọng quy tắc nhỉ?" Giọng điệu Lý Tu có chút trêu chọc.
"Làm thí nghiệm chẳng phải nên như vậy sao?" Mạc Doãn lạnh lùng đáp.
Lý Tu nhướn mày gật gù: "Ồ, cậu nói đúng đấy."
... Nhưng mà lúc trốn vé xe bus thì trông thản nhiên lắm.
Lý Tu lại cười. Y cao hơn Mạc Doãn hẳn một cái đầu, cúi xuống cười mà khiến Mạc Doãn liên tưởng ngay đến cảnh một con hươu cao cổ cúi xuống uống nước.
"Còn nữa," Mạc Doãn nghiêm túc bổ sung, "làm thí nghiệm thì phải có thái độ nghiêm túc. Đừng có cười cợt lung tung, không thì khỏi nhóm chung luôn đi."
Cậu chẳng biết vì sao Lý Tu lại muốn nhóm với mình, có lẽ là để chọc cười cậu. Nhưng mặc kệ, đã là y chủ động, thì cậu có quyền đặt điều kiện.
Dù Lý Tu không nhóm với cậu, thì Chung Gia Minh chắc cũng sẽ đồng ý thôi.
Mạc Doãn cuối cùng cũng nhớ tên người bạn cùng lớp này, còn có thể xác định chính xác vị trí cậu ta ở phía đối diện bàn thao tác. Chung Gia Minh nhìn cậu với vẻ mặt kỳ quặc, nhưng Mạc Doãn chẳng quan tâm. Cậu chỉ nhìn Lý Tu, dứt khoát hỏi: "Cậu đồng ý không?"
Lý Tu mím chặt môi, lặng lẽ gật đầu.
o9/o2/2o25